Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 981 -




Sau khi có một người nói ra, sau đó liên tiếp nhiều người nói ý nghĩ của mình, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện sự phân công của cá quan viên này hoàn toàn rõ ràng, quan văn thì chủ trương để võ tướng đi trấn áp, còn nhóm võ tướng chủ trương để quan văn đi đàm phán, sau đó thống nhất tán đồng phái quan văn đi đàm phán trước, nếu đàm phán không thành thì có thể thương lượng lại cách làm như thế nào.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, những quan văn chủ trương phái võ tướng đi trấn áp,cũng không phải thật sự tin tưởng vào giá trị vũ lực của triều đình, mà chỉ vì không muốn mình tự thân xuất mã, tốt nhất chính là để vũ lực trấn áp sau đó có thể đoạt lại phủ Lâm Xuân và phủ Ninh Ký, đến nỗi vấn đề binh lực của hai bên, đã hoàn toàn bị bỏ qua.
Cũng may trong những quan viên này còn có một số người thông minh, sau khi nghe lời phát biểu đông đảo, họ đưa ra lời nói tổng kết có ý nghĩa.
“Hoàng thượng, hiện giờ phủ Lâm Xuân và phủ Ninh Ký trước sau thất thủ, lãnh thổ và thủ vệ cũng đều bị thế lực đối phương chiếm cứ, nếu tùy tiện xuất quân, chỉ sợ có ảnh hưởng lớn đối với triều đình, có lẽ chúng ta trước hết nên hiểu biết về đối phương đến tột cùng là thế lực phương nào, rồi dựa vào tình hình thế lực lựa chọn phương thức tiến công.”
Đúng lúc này, lại có người dò hỏi: “Muốn phái ai đi tấn công?”
Trong nháy mắt, trong đầu rất nhiều người nảy ra ý tưởng đầu tiên chính là Vệ gia, nhưng dựa theo tình hình hiện giờ tình huống, Vệ gia là bên không có khả năng mang binh xuất chinh nhất.
Dù sao trước đó hoàng thượng tức giận, Vệ Kiến Đình bị bắt đến phủ Ninh Ký, hiện giờ phủ Ninh Ký thất thủ, chỉ sợ Vệ Kiến Đình cũng lành ít dữ nhiều, trừ Vệ Kiến Đình, những người còn lại của Vệ gia có thể gánh vác chỉ có Vệ Lương Tài, nhưng thanh danh Vệ Lương Tài bên ngoài nhiều nhất chính là không đáng tin cậy, để cho Vệ Lương Tài mang binh xuất chinh, rốt cuộc cũng không ai biết được sẽ phát sinh chuyện gì.
Đến nỗi những người đứng ở trong triều hiện giờ
Ánh mắt hoàng thượng đảo qua, mỗi lần hắn quét đến một võ tướng nào, thì đối phương sẽ lập tức cúi đầu, hy vọng sẽ không bị chú ý.
Một lúc lâu sau, hoàng thượng trực tiếp đứng dậy, sắc mặt trắng bệch liếc mắt mọi người: “Bãi triều!”
Đám quan viên lập tức cong gối, quỳ xuống hành lễ.
Cùng với tiếng “vạn tuế vạn vạn tuế” hô to, hoàng thượng rời khỏi đại điện, sau đó đi ra đại điện lại nhịn không được ho khan vài tiếng, sắc mặt so với thời điểm lần trước ngồi ở trên long ỷ còn trắng bệch hơn, có thể thấy được tình trạng thân thể hắn xác thật không tốt lắm, nhưng vì thượng triều, hắn vẫn là vẫn luôn chống. đỡ
Lại đi được vài bước, cả người của hắn bắt đầu run rẩy.
Thái giám bên cạnh lập tức tiến đến đỡ lấy người, sau đó thấp giọng phân phó người bên cạnh: “Mau, đi truyền thái y.”
“Tuân lệnh.”
Bên kia, sau khi bãi triều, đám quan viên từ từ nhẹ nhàng thở ra, sau đó đi ra đại điện, lần nữa thấp giọng nói chuyện với nhau về việc phủ Lâm Xuân và phủ Ninh Ký.
Thiên hạ bị chia thành ba phần, triều đình, thế lực của Nhân Vương cùng với Triệu Vương, mỗi bên chiếm một phần ba thiên hạ, đều giữ chặt chẽ thủ thế lực địa bàn của mình, bởi vì thực lực tương đương, ai cũng đều không thể tiến thêm một bước chiếm được nhiều thêm khu vực thế lực, dần dần, làm cho rất nhiều người theo bản năng cho rằng hiện giờ trạng thái thiên hạ ba phần mới là bình thường.
Nhưng hôm nay đột nhiên có một thế lực phương nào đó từ hư không xuất hiện, lặng lẽ không một tiếng động chiếm hai phủ thành lớn là phủ Ninh Ký và phủ Lâm Xuân, có cơ hội phát triển và thịnh vượng ở giữa triều đình và thế lực Nhân Vương, làm tất cả mọi người có chút trở tay không kịp.
Càng quan trọng hơn là, bọn họ tựa hồ lấy này một phương thế lực cũng không biện pháp.
Ít nhất trước mắt bọn họ ,ngoại trừ là biết thực lực của đối phương hùng mạnh ra, thì còn lại cái gì đều không biết, càng đừng nói đến là muốn nhằm vào nhược điểm để động thủ.
Tin tức tương tư cũng truyền tới Vệ gia.
Vệ Lương Tài ngồi xổm trước mặt Vệ lão thái thái, nắm tay lão thái thái: “Nãi nãi.”
“Nãi nãi chịu đựng được,” Vệ lão thái thái nhẹ nhàng vỗ tay Vệ Lương Tài, thấp giọng nói với hắn vài lời: “Từ sau khi hoàng thượng đăng cơ, nãi nãi liền biết sẽ có một ngày như vậy, tiếc nuối duy nhất chính là không có nhìn thấy ngày ngươi cưới vợ sinh con, nếu có thể chờ đến ngày đó, nãi nãi cho dù chết cũng yên tâm nhắm mắt.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận