Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 582 -




“Tất cả mọi người bao gồm cả người già yếu, phụ nữ và hài tử?” Thạch Hùng hỏi lại lần nữa.
“Đúng thế, cả người già yếu, phụ nữ và hài tử,” Lý Nhị Trụ gật đầu, “Ở trấn Thần Linh, không thể nói mọi người đều bình đẳng, nhưng cơ hội trước mắt mỗi người ai cũng như ai, ở nơi đó e rằng tới hài tử lên ba cũng biết chỉ có đến trường đi học mới khiến cuộc sống con người ta tốt hơn.”
Thấy Thạch Hùng có hứng thú, Lý Nhị Trụ lại nói một chút về chuyện trường học ở trấn Thần Linh.
Trường học ở trấn Thần Linh là kiến trúc cơ bản nhất, ban đầu Lý Nhị Trụ nguyện ý đi học cũng vì mấy thứ tốt đẹp của trường học, nhưng chỉ tới khi hắn thực sự bắt đầu đắm mình vào trong đó hắn mới phát hiện ra rằng việc học hữu ích hơn hẳn tưởng rất nhiều.
Thạch Hùng có lẽ cũng đã biết một số việc gì đó liên quan đến trấn Thần Linh, nhưng trước đó điều hắn quan tâm nhất là vấn đề phòng thủ quân sự của trấn Thần Linh, chuyện trường học thì hắn không quá hiểu biết, phải đến lần này khi nghe Lý Nhị Trụ kể chi tiết, hắn mới có hiểu biết sâu hơn.
Một lúc lâu sau hắn nhìn Thạch Vĩ Minh: “Vĩ Minh, ngươi đi tìm nãi nãi và nương của ngươi, bảo bọn họ thu dọn đồ đạc, ngay trong hôm nay liền đưa họ tới trấn Thần Linh sinh sống.”
“Cha, nhưng trước đó không phải ngươi ngươi nói…” Thạch Vĩ Minh theo bản năng thốt ra, rồi lại im miệng ngay lập tức.
Lý Nhị Trụ ngồi ở một bên, mặt nở nụ cười.
Thạch Hùng liếc nhìn Thạch Vĩ Minh: “Sớm muộn gì cũng sẽ đưa bọn họ tới đó, không bằng bây giờ đi luôn, còn ngươi ta sẽ nói với mọi người rằng thân thể ngươi không tốt, rời khỏi quân doanh một thời gian đi tĩnh dưỡng, ngươi cũng đi theo mẹ và bà nội tới trấn Thần Linh.”
Thạch Vĩ Minh yên lặng đứng dậy, trong mắt có vài phần không phục.
“Cha, ta cũng có thể trở nên thông minh.”
Thạch Hùng thở dài, nghiêm túc nhìn hắn: “Nếu bây giờ người không đi, sau này Thạch gia phải dựa vào ai?”
Đồng tử Thạch Vĩ Minh co rút.
Thạch Hùng đứng dậy vỗ nhẹ vào vai hắn: “Đi đi, mang theo nãi nãi và nương đi cùng, ta mới có thể an tâm.”
Thạch Vĩ Minh cúi đầu xuống, đột nhiên nghĩ tới vấn đề trước mắt: “Cha, vẫn còn một vấn đề nữa đó là lao dịch…”
Thạch Hùng: ...
“Văn Bình không biết thì thôi đi, còn ngươi biết rõ việc này tại sao vẫn không phản ứng kịp? Lao dịch cái gì? Thần sứ đại nhân ở trấn Thần Linh thiếu tiền sao? Người sửa đường là bá tánh trấn Thần Linh, thế nào lại là lao dịch?”
Thạch Vĩ Minh bỗng nhiên tỉnh ngộ, vỗ tay một cái thật kêu: “Ồ, thì ra là thế!”
Thạch Hùng đỡ trán.
Lý Nhị Trụ bật cười thành tiếng.
Người bị chế nhạo chỉ số thông minh thấp không phải hắn là được!

“Một hai…… Một hai……”
Trên đường đi từ huyện Dương Nam đến phủ Lâm Xuân, một nhóm khoảng năm đến sáu người cùng hợp sức với nhau để nâng tảng đá lớn từ đường quan đạo* sang ven đường kia xa hơn.
[*Quan đạo: Đường đắp lên cho xe ngựa của viên chức triều đình đi — Đường sá do triều đình, nhà nước cho lập ra để dân chúng dùng.]
“Được rồi, cuối cùng nâng lên được rồi, chúng ta đặt cục đá ở bên kia đi, mọi người tiếp tục làm việc đi.”
“Được!”
Đã hơn nửa tháng từ khi bắt đầu sửa chữa đường, lúc đầu thì thấy đường có hơi cũ nát, xung quanh thì các bụi gai với đá vụn đã được dọn dẹp sạch sẽ, lúc đầu đường còn chật hẹp nay đã được mở rộng, khi nhìn về hướng đi huyện Dương Nam đã được mở rộng lớn ra so với con đường lúc trước chưa sửa nhìn đẹp mắt hơn rất nhiều.
Thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, những công nhân làm đường ngồi bên tảng đá vừa ăn vừa nói chuyện với nhau.
“Ngươi đến đây là từ khi nào?”
Người khờ khạo bị hỏi đến thì cười nói gãi đầu: “Ta vừa mới đến không lâu, còn nhiều chỗ thì vẫn chưa rõ lắm, nghe nói tới chỗ này làm sửa chữa đường thì có thể kiếm được tiền cho nên ta tới đây.”
“Trách không được, trước kia ta vẫn chưa bao giờ nhìn thấy ngươi, thực ra thì ta tới chỗ này cũng không được bao lâu, ta tên là Ngưu Lực, nhi tử của ta thì làm ở quân doanh phủ Lâm Xuân.” Người hỏi chuyện nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận