Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 233 -




Nhận thức của hắn đối với trấn Phong Thu phần lớn là đến từ Chu Lý Viễn và Mai Kỳ, trong đó Mai Kỳ hiểu rõ thôn Điền gia nhất, nhưng bình thường hắn đều không nhiều lời, mà Chu Lý Viễn chưa bao giờ đi qua thôn Điền gia, lời nói cũng là kiến thức nửa vời, không có đáp án chuẩn xác.
Cũng bởi vậy, cho tới bây giờ Tô Tu Vĩnh mới biết chuyện văn tự.
Không chỉ lần này Chu Lý Viễn khuyên hắn đi thôn Điền gia, chỉ là trước đó mỗi một lần Chu Lý Viễn khuyên đều bị Tô Tu Vĩnh tìm lý do từ chối, mà hiện tại , hắn đột nhiên động tâm, thậm chí khẩn trương muốn tận mắt nhìn thấy tình huống thôn Điền gia.
Chu Lý Viễn nhìn hắn do dự, lấy ra thư Lâm Thành Phúc đưa tới nói: "Tu Vĩnh, trên thư Thành Phúc có nói, lần này trên trấn có thể đưa thêm một ít người đi thôn Điền gia, đúng lúc ngươi có thể mang theo người nhà của ngươi đi cùng."
Tô Tu Vĩnh vẫn có chút chần chờ.
Hắn làm phu tử rất nhiều năm, luôn dạy học sinh phải biết lễ giữ chữ tín, nếu bảo hắn chen ngang, thật sự là vi phạm lý niệm trước sau như một của hắn.
Chu Lý Viễn cúi đầu nhìn thư trong tay, bỗng dưng ngẩng đầu: "Tu Vĩnh, lần này bảo ngươi đi cũng không phải là bởi vì tình nghĩa giữa ta và ngươi, mà là thôn Điền gia cần ngươi."
"Tại sao lại cần ta?"
"Vì ngươi là phu tử."
Chu Lý Viễn mỉm cười nói tiếp: "Theo ta được biết, hiện giờ người thật sự được xưng là phu tử ở thôn Điền gia, chỉ có vị thần sứ đại nhân kia cùng một vị lão sư tên là Du Ninh, phần lớn học sinh lớp dưới đều là do học sinh lớp trên dạy, không phải ta nói bọn họ không tốt, mà là bọn họ không đủ kinh nghiệm."
Tô Tu Vĩnh nghiêm túc suy nghĩ lời này của Chu Lý Viễn.
"Những người khác thì ta không nói, nhưng nhi tử ta Phong Mộc bây giờ cũng là học sinh lớp chuyên ở thôn Điền gia, nó rất thông minh, cũng có thể tiếp thu kiến thức, nhưng bảo nó đi dạy người khác, với độ tuổi của nó thì dạy được ai chứ?"
"Ta và ngươi bây giờ tuổi tác đã lớn, ngươi không muốn thi khoa cử, ta cũng không muốn thăng chức, chúng ta đều chỉ muốn người nhà bình an, nói như vậy, có lẽ thôn Điền gia sẽ càng thích hợp với ngươi."
Ánh mắt Tô Tu Vĩnh đã hoàn toàn dao động.
Chu Lý Viễn không ngừng cố gắng nói tiếp: "Ngươi có kinh nghiệm làm phu tử, lại đủ thông minh, nếu ngươi đi, có lẽ có thể dạy dỗ những học sinh kia tốt hơn, nghe nói thôn Điền gia nhận người không nhìn tuổi tác, không cần bó buộc, chỉ nhìn vào cố gắng cùng thiên phú, nếu ở nơi đó, có lẽ ngươi có thể dạy ra một ít trụ cột quốc gia chân chính, như vậy cũng không uổng công lúc trước ngươi bỏ quan tòng học, có lẽ người nhà của ngươi cũng sẽ vui vẻ hơn.”
Ban đầu Tô Tu Vĩnh không đi thi cử nhân, nguyên nhân quan trọng nhất là sợ bị cuốn vào tranh chấp triều đình, gây thương tổn tới người nhà.
Nhưng hắn chưa từng nói qua lý do này với người nhà, chỉ nói là hắn nhát gan sợ phiền phức, không dám tham dự.
Nhưng người Tô gia sao có thể không biết tính tính tình của Tô Tu Vĩnh, trong lòng bọn họ biết rõ, nhưng cũng không muốn để cho hắn tiến vào quan trường, Tô Tu Vĩnh lo lắng an nguy của người nhà, người Tô gia sao có thể không lo lắng an nguy của Tô Tu Vĩnh.
Cứ như vậy, hai bên đều che giấu suy nghĩ thật sự của mình.
Mấy năm nay, Tô Tu Vĩnh vẫn luôn cẩn trọng làm phu tử của hắn, người Tô gia cũng vẫn luôn ở sau lưng yên lặng ủng hộ hắn, cuộc sống bình thản mà an yên, nhưng muốn nói trong lòng đối phương hoàn toàn không có ý nghĩ là không thể nào.
Tô Tu Vĩnh thỉnh thoảng cũng thầm trách mình không thể làm rạng danh tổ tông, mà trong lòng người Tô gia kỳ thật có nhiều áy náy, cảm thấy chính bởi sự tồn tại của bọn họ, mới có thể dẫn đến thiên phú của Tô Tu Vĩnh không có đất dụng võ.
Chu Lý Viễn nói như vậy, vừa vặn đâm trúng sự mềm sâu trong nội tâm Tô Tu Vĩnh.
"Ngươi nói đúng, nếu như ta đi thôn Điền gia, có thể góp một phần lực vì thôn Điền gia, có lẽ đi sớm một chút sẽ tốt hơn."

Bạn cần đăng nhập để bình luận