Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1038 -




Lý Nhị Trụ dừng lại, một lúc sau mới nuốt xuống nước miếng, kéo theo đau đớn trên cổ nhẹ nhàng ‘Tê’ một tiếng.
Trước khi Hạ Tùng Dương mất kiên nhẫn lần nữa, rốt cục Lý Nhị Trụ lại mở miệng.
“Người có Thần Linh có Thiên Hạ!”
Gần như là trong nháy mắt Lý Nhị Trụ vừa dứt lời, trong mắt Hạ Tùng Dương liền hiện lên một tia sáng.
Nhưng rất nhanh, hắn liền che giấu cảm xúc trong mắt, nhìn thẳng vào Lý Nhị Trụ: “Ngươi nói thật?”
“Thật sự, thiên chân vạn xác.” Lý Nhị Trụ vội vàng nói, “Không tin tướng quân có thể tự mình đi xem, phủ Lâm Xuân đã đổi tên thành thành Thần Linh, tất cả mọi người bên trong đều biết Thần Linh tồn tại, đúng rồi, tướng quân có biết chuyện lúc trước triều đình đưa rất nhiều người đến thành Thần Linh không?”
Ánh mắt Hạ Tùng Dương lóe lên: “Ta có nghe thấy, ngươi nói tiếp đi.”
“Kỳ thật chuyện này cũng là âm mưu của thành Thần Linh.” Lý Nhị Trụ nắm chặt tay, “Tiểu nhân nghe ngóng được tin tức, nói là bọn họ cố ý phái người ra ngoài, khiến người của triều đình cho rằng có thể thông qua đưa rất nhiều người tới biện pháp thu hồi thành Thần Linh, nhưng những thứ này đều là bọn họ cố ý, nghe nói Thần Linh chiếu cố thành Thần Linh chính là vì bá tánh.”
Lúc nói lời này, trên mặt Lý Nhị Trụ lộ ra thần sắc bát quái.
Binh sĩ đứng trong phòng nhớ tới cái gì, chắp tay: “Tướng quân... triều đình dường như xác thực…”
Hạ Tùng Dương giơ tay, ngăn người bên cạnh tiếp tục nói, nhìn Lý Nhị Trụ: “Ngươi tiếp tục ở lại chỗ này, không có mệnh lệnh của bản tướng quân không được rời đi, nếu bản tướng quân phát hiện ngươi không ở chỗ này, chờ sau khi bắt được ngươi đầu ngươi cũng sẽ trực tiếp rơi xuống đất, phủ Lâm Xuân ở nơi đó, không phải chỉ có một mình ngươi mới biết tin tức của phủ Lâm Xuân.”
“Biết…biết.” Lý Nhị Trụ co rúm lại một chút, “Tiểu nhân nhất định sẽ nghe lời.”
Hạ Tùng Dương cười nhạo: “Bổn tướng quân nhớ kỹ chuyện ngươi cố ý giấu diếm.”
“Tướng quân hiểu lầm rồi, tiểu nhân chỉ muốn hỏi thăm thêm một ít tin tức.” Lý Nhị Trụ vội vàng nói, trong ánh mắt chăm chú của Hạ Tùng Dương, khí thế yên lặng yếu đi, nhỏ giọng nói tiếp, “Lại…lại đến bẩm báo tướng quân…”
“A…” Hạ Tùng Dương cười lạnh một tiếng, “Tốt nhất là như vậy.”
Nói xong, Hạ Tùng Dương trực tiếp xoay người rời đi, thuận tiện còn đem người ở lại trong phòng cũng đều mang đi, chỉ để lại một mình Lý Nhị Trụ.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, Lý Nhị Trụ cầm lấy ghế dựa, từ trên mặt đất đứng lên ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn cửa, đưa tay nhẹ nhàng vỗ về vết thương trên cổ.
Một lúc sau, Lý Nhị Trụ nỉ non nói: “Chậc, không hổ là ‘Tướng quân điên’.”
Bên kia, Hạ Tùng Dương mang theo người rời đi, rất nhanh đã vào trong doanh trướng.
Mới vừa tiến vào doanh trướng, người đi theo lập tức lên tiếng: “Tướng quân, Lý Nhị Trụ này vẫn luôn không thành thật, lúc trước cũng vậy, hắn biết rõ tin tức phủ Lâm Xuân, lại cố ý không nói, hiện tại nói như vậy cũng không biết là thật hay giả.”
“Đúng vậy, tướng quân, vừa rồi khi tướng quân không tới, chúng ta đã hỏi nhiều lần, hắn đều nói không nghe được tin tức gì.” Một người khác cũng lập tức mở miệng, “Nhưng tướng quân vừa đến, hắn đã nói ra tất cả tin tức, nếu như hắn vì trả thù mà cố ý nói như vậy, chẳng phải chúng ta đều rơi vào bẫy của hắn sao?”
“Tên lưu manh Lý Nhị Trụ này, quả nhiên ngay từ đầu chúng ta không nên tin hắn!” Người nói chuyện phía trước nghiến răng nghiến lợi nói.
Hạ Tùng Dương quay đầu lại: “Lý Nhị Trụ này là lưu manh, nhưng lời hắn nói không nhất định đều là giả.”
“Tướng quân, ngài tin tưởng lời hắn nói?”
“Cũng không hoàn toàn tin, nhưng hắn cũng không giống như đang nói dối.” Hạ Tùng Dương trầm giọng nói, “Ngay từ đầu chúng ta bắt đầu gặp được hắn, người này chính là một dáng vẻ lưu manh, theo như lời hắn nói, ngay từ đầu hắn giấu diếm chuyện phủ Lâm Xuân là vì sau đó có cơ hội tiến vào phủ Lâm Xuân lần nữa, mà thứ có thể làm cho một tên lưu manh cũng có thể cắn chặt răng giấu diếm sự việc, nhất định là lợi ích có thể làm cho hắn động tâm.”
Hai người đối diện liếc nhau, một người trong đó hỏi trước: “Ý của tướng quân là, phủ Lâm Xuân có thể cho hắn mang đi càng nhiều chỗ tốt, cho nên hắn mới nguyện ý giấu diếm chuyện này?”
“Nói như vậy hình như cũng có đạo lý.” Một người khác nhịn không được nói tiếp, “Thời điểm lần đầu tiên chúng ta đụng phải hắn, không chỉ cho hắn ăn, còn cho hắn rất nhiều ngân lượng, hắn là một tên lưu manh, hơn nữa còn ở huyện Phúc Tuyền, làm lưu manh một nơi rách nát như vậy, có thể có bao nhiêu kiến thức cơ chứ, trừ phi phủ Lâm Xuân thật sự giống như lời hắn nói, có thần linh xuất hiện.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận