Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 187 -




Nghĩ như vậy, trước tiên nàng đã cất Tam Thất vào bên trong kho hàng, nàng dự định sẽ tìm đến Bạch Quán Chúng để nghiên cứu thêm về tác dụng của bao thuốc bột Tam Thất cùng với công dụng mà phương thuốc cầm máu có thể sẽ mang đến.
Điều quan trọng nhất là xác định liệu rằng phương thuốc này chỉ có thể được sử dụng bằng kỹ năng (chế dược) hay nó còn có thể được dùng ở trong thực tế.
Nàng ngồi ở trong ruộng suy nghĩ rất lâu, cho đến khi sắc trời dần dần trở nên tối đi nàng mới đứng dậy, vừa thu hoạch cây trồng ở trong ruộng, vừa gieo gieo trồng những hạt giống Khiên Ngưu vừa nhận được, chỉ cần chờ đến ba ngày sau thì nhóm cây trồng Khiên Ngưu này có lẽ sẽ có thể thu hoạch được, nàng có thể đem chế tác thành thuốc tẩy giun.
Có thể thấy từ phương thuốc tẩy giun, chủ yếu sẽ có hiệu quả đối với giun tròn và sán dây.
Có lẽ là bởi vì khi còn bé, ký ức của nàng đã khắc sâu với hình ảnh thuốc tẩy giun, vì vậy cho dù đã trưởng thành, hương vị ngọt ngào của thuốc tẩy giun vẫn còn tồn tại trong lòng của Điền Đường như cũ.
Vì vậy phản ứng đầu tiên của nàng khi nhìn thấy thuốc tẩy giun chính là loại thuốc này nhất định phải được chế thành, sau đó là phát miễn phí cho mọi người đều dùng.
Nếu phải so sánh điều kiện sống hiện tại với thế hệ sau thì nhất định kém hơn rất nhiều, đừng nói là ở thôn Điền gia, coi như là ở các địa phương khác, uống nước lã cũng là một thói quen sinh hoạt của rất nhiều người, nếu muốn thay đổi thói quen này nhất định sẽ rất khó, nên thuốc tẩy giun này phải có sẵn để phòng trừ cho một số trường hợp.
Thực ra, chính Điền Đường cũng không biết cho người khác uống thuốc tẩy giun sẽ có lợi ích gì, sở dĩ nàng có chấp niệm như vậy chẳng qua là vì hồi ức thời thơ ấu của chính nàng mà thôi, vì khi còn bé thì ai cũng nên uống, vậy nên nàng cảm thấy cho các thôn dân của thôn Điền gia uống thuốc tẩy giun là một việc nên làm.
Sau khi trồng toàn bộ hạt giống Khiên Ngưu, Điền Đường đã thu hoạch những cây trồng đã chín còn sót lại, sau đó liền thay thế chúng thành cây trồng mới.
Tuy rằng phần thưởng thăng cấp cho kỹ năng thu thập dược liệu đều rất tốt, nhưng trước mắt thứ cần nhất ở thôn Điền gia hiện tại vẫn là lương thực, bởi vậy Điền Đường vẫn trồng lúa nước, khoai lang, khoai tây, cải trắng và các loại cây lương thực khác.
Sau khi làm xong mọi việc, Điền Đường liền bước ra khỏi mảnh ruộng, nàng đã nhìn thấy một đám thôn dân đang đi tới.
"Nơi này chính là ''thần điền" sao?"
"Trời ạ, nơi này thật sự có ''thần điền". Ban ngày khi ta đến đây xem, nơi này vẫn còn đầy cây trồng, hiện tại đã trải qua bao lâu, mà chúng đã biến mất rồi?"
"Nghe nói qua ba ngày nữa, lại sẽ có thêm một vụ mùa mới."
"Đúng vậy, bông cũng sẽ được lớn lên , đến lúc đó cây bông này liền sẽ đưa đến xưởng dệt, không qua bao lâu nữa, cũng có thể dệt ra được không ít vải mới."
"Thật tốt, trước khi đến thôn Điền gia, ta chưa bao giờ nghĩ rằng cho tới một ngày ta sẽ không cần phải lo lắng về chuyện cơm ăn áo mặc, quả nhiên sinh hoạt ở thôn Điền gia cũng giống như được sống cùng với thần tiên vậy, nhiều lúc ta ngủ đều sẽ cười đến tỉnh, còn đang nghĩ đến chuyện mình đang lạc ở tiên cảnh."
"Tiên cảnh có thể tốt được như vậy sao?"
"Không biết, ta chưa từng thấy qua."
"Ta cũng chưa thấy qua bao giờ."
Điền Đường nghe thấy mấy người bọn họ đang nói chuyện, vốn dĩ nàng còn muốn lặng lẽ đi ngang qua, nhưng khi nghe bọn họ nghiêm túc thảo luận về cuộc sống tiên cảnh, thật sự nàng cũng không nhịn được mà liền cười ra tiếng.
Nụ cười này, tất nhiên cũng đã hấp dẫn sự chú ý của các thôn dân.
Vốn các thôn dân vẫn đang cười nói vui vẻ, lúc sau liền lập tức trở nên nghiêm túc, họ đều chắp tay hướng về Điền Đường: "Thần sứ đại nhân."
"Thần sứ đại nhân?"
Bên cạnh đã có người cao giọng bày tỏ sự hoài nghi, nhưng khi vừa mới lên tiếng liền lập tức ngậm miệng của mình lại, ánh mắt lén lút nhìn về phía của Điền Đường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận