Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 511 -




“Cha…”
"Được rồi, được rồi, ngươi mau đi làm việc đi.” Bạch Quán Chúng khoát tay, "Trong bệnh viện cũng không cần ngươi nữa, về sau không có việc gì thì đừng tới bệnh viện, cũng đừng lén lút làm Dược Đồng, nhìn rất đáng ghét.”
Bạch Phục Linh lặng lẽ giúp Bạch Quán Chúng sửa sang lại đồ đạc ở trên bàn, lúc này mới xoay người đi ra khỏi cửa.
Vừa lúc Bạch phu nhân đã lại đây, nhìn thấy bộ dáng ủ rũ của Bạch Phục Linh, liền vỗ vỗ vai của hắn: "Sao vậy? Cha ngươi còn trách ngươi hay sao?”
Bạch Phục Linh thở dài: "Cha ta bảo ta mau chóng rời đi, đừng để cho hắn nhìn thấy nữa.”
Bạch phu nhân nở nụ cười, ánh mắt liền hướng vào trong bệnh viện để nhìn một chút, nhẹ giọng nói: "Cha ngươi nha, thực ra hắn là một người cứng rắn nhưng lại rất dễ mềm lòng, kỳ thật hắn không muốn nhìn thấy ngươi hoàn toàn buông bỏ y thuật, nhìn ngươi cố ý từ bỏ, hắn mới nói ra những lời như vậy đi.”
Bạch Phục Linh bỗng dưng ngẩng đầu: "Nương, ta đây không học y thuật, có phải đã khiến cho cha cũng không quá vui vẻ đúng không?"
Bạch phu nhân ôn nhu cười: "Không phải là hắn mất hứng, phải nói là hắn đau lòng thì mới đúng, hắn đau lòng vì ngươi đổi nghề, muốn làm lại từ đầu, cha ngươi không muốn nhìn ngươi buông bỏ y thuật, cũng không muốn nhìn thấy ngươi mất hứng, trong lòng hắn nhất định vẫn muốn ngươi có thể cao hứng sống vui vẻ qua ngày, không học y thì sẽ không học y, chỉ cần ngươi có thể làm tốt những cái khác.”
“Chuyện này, hắn cũng có thể cảm thấy vui mừng, bảo ngươi đi mau, không phải là vì ghét bỏ ngươi, mà là không muốn ngươi lãng phí thêm thời gian ở trong bện viện làm đại phu.”
“Nhưng ta chỉ bốc thuốc giúp hắn mà thôi…”
Bạch Phục Linh nhịn không được liền nói.
"Bốc thuốc chỉ là thứ yếu." Bạch phu nhân ánh mắt vẫn vô cùng ôn nhu, "Thứ mà cha ngươi muốn, là ngươi toàn tâm toàn ý làm chuyện mà ngươi đã lựa chọn, tốt nhất là có thể tạo ra thành quả, chỉ có như vậy, viêc ngươi từ bỏ hơn mười năm học y thuật, mới có giá trị, ngươi có hiểu không?”
"Ta hiểu, ta hiểu rồi." Bạch Phục Linh nghiêm túc gật đầu, đưa tay ra ôm lấy Bạch phu nhân, thấp giọng nói, "Đa tạ nương, đa tạ nương vì đã nói cho ta những lời này, ta sẽ chăm chỉ đọc sách, tuyệt đối sẽ không phụ lòng tâm ý của cha với nương.”
Bạch phu nhân vỗ nhẹ đầu của hắn: "Tiểu Phục Linh cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi.”
“Nương…” Bạch Phục Linh rầu rĩ kêu lên, trong thanh âm còn mang theo vài phần muốn khóc.
“Được, được, được, nương không nói nữa, ta sẽ không chọc cho ngươi khóc đâu.” Bạch phu nhân bật cười, tùy ý để cho Bạch Phục Linh ôm nàng.
Một hồi lâu, Bạch Phục Linh đã đứng thẳng dậy, hốc mắt hắn có chút đỏ, nhưng thật ra cũng không thể nhìn thấy nước mắt ở đâu.
Hắn chăm chú nhìn Bạch phu nhân: "Nương, một ngày nào đó, nương và cha đều sẽ nhìn thấy được tiền đồ của ta.”
Bạch phu nhân ôn nhu gật đầu: "Ừ, ngươi ở trong lòng nương vẫn luôn là tốt nhất.”
Chỉ với một câu nói này, Bạch Phục Linh lập tức giơ tay của hắn lên, che lại hai mắt của mình.
Bạch Quán Chúng không biết từ lúc nào đã từ trên chỗ ngồi đứng lên, đã đứng ở phía sau của Bạch Phục Linh, trong tay còn cầm theo quyển sổ tay mà hắn đã biên soạn trong khoảng thời gian này.
Ánh mắt của hắn cùng với ánh mắt của Bạch phu nhân ở đối diện, trong mắt hai người họ đều đang cất giấu ý cười vui mừng.

“Lý Nhị Trụ, ngươi có còn chuyện gì giấu ta nữa không?”
Lúc trở về Lâm Xuân phủ, Thạch Vĩ Minh cùng với Lý Nhị Trụ đã dừng ở cuối cùng, xác nhận hai người phía trước cũng không thể nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, hắn mới đột nhiên mở miệng.
“Hả? Chuyện gì cơ?” Lý Nhị Trụ ngơ ngác quay đầu lại, chỉ tay vào cải trắng trong tay của hai người, “Đại Bạch, chuyện quan trọng như vậy ta đã nói cho ngươi biết rồi, ta còn có thể giấu ngươi thêm chuyện gì nữa chứ?"
"Lúc trước ta vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng.”
Thạch Vĩ Minh dựa vào phương diện công tác, "Tại sao ngươi lại muốn ta đến huyện Dương Nam? Lúc ở huyện Dương Nam, ngươi đã nhắc đi nhắc lại chuyện đóng quân rất nhiều lần, nếu như bọn họ vẫn là người của phủ Lâm Xuân, ngươi không sợ ta sẽ đi tìm bọn họ để nói gì đó sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận