Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 537 -




Phần lớn thời gian, Điền Đường sẽ thao tác trong khách điếm vào buổi tối, cho nên mỗi buổi sáng sau khi người trong khách điếm đi ra, đều sẽ nhìn thấy huyện Dương Nam mới.
Mỗi ngày Lâu Đồng Nghĩa đều chắp tay sau lưng, đi bộ một vòng khắp huyện Dương Nam, nhìn thế nào cũng không chán, vài ngày trôi qua, cả người hắn tựa hồ càng gầy hơn so với trước, cũng may sau khi hắn cầm chứng minh thân phận, mỗi ngày cũng có tiền lương cố định, điều kiện ăn uống so với trước tốt hơn rất nhiều, tuy rằng gầy, nhưng mặt mũi cũng trở nên hồng hào.
Điền Đường dùng thời gian ròng rã mười ngày, cải tạo toàn bộ huyện Dương Nam, bao gồm cả trấn nhỏ ở bên trong, toàn bộ nhà ở đều giống như sửa chữa lại một lần nữa, từ bề ngoài hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ cũ nát không chịu nổi lúc trước.
Về phần bố cục tổng thể của huyện Dương Nam, nàng cũng không có thay đổi gì nhiều, dù sao sau này dân chúng huyện Dương Nam còn có thể trở về ở, nếu như cải tạo lại hoàn toàn giống như huyện Khê Lâm, cuộc sống tương lai của dân chúng huyện Dương Nam cũng sẽ trở nên không quá tốt.
Cho nên nàng chỉ đột ngột dời một bộ phận kiến trúc đặc biệt đi, khiến cho kết cấu tổng thể trong trấn trở nên quy luật cùng ngay ngắn hơn vài phần so với lúc trước.
Sau khi làm xong những việc này, nàng lại thêm hệ thống đường ống ngầm và hệ thống cấp nước thoát nước dưới huyện Dương Nam, làm xong hai bước này, cảm giác trải nghiệm cuộc sống của người dân huyện Dương Nam cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Cho dù là Điền Đường mà nói, cũng cảm thấy thư thái không ít.
Không thể không nói, xây dựng một ít kiến trúc đô thị hiện đại, đúng là rất nhân tính hóa, sau khi xây dựng xong những hệ thống này, không khí trong huyện Dương Nam đều tươi mát hơn trước rất nhiều.
Khi toàn bộ huyện Dương Nam đã hoàn thành xây dựng lại, thông báo chuyển nhà nhanh chóng đưa đến huyện Khê Lâm.

"Đã phải đi rồi sao?"
Tuy rằng chỉ ở huyện Khê Lâm hơn mười ngày, nhưng khi được thông báo phải về huyện Dương Nam, trong lòng mọi người ít nhiều sinh ra cảm giác lưu luyến không rời đối với huyện Khê Lâm.
Đặc biệt là ngày rời đi, còn có rất nhiều người quay đầu lại nhìn huyện Khê Lâm, đã đem huyện Khê Lâm trở thành ngôi nhà thứ hai của bọn họ.
Chu lão cha cùng Tiểu Chu đương nhiên cũng ở trong đó.
Lần này không chia thành từng nhóm như lúc trước, mà là tất cả mọi người cùng nhau quay về huyện Dương Nam, lúc phải đi, tất cả mọi người tụ cùng một chỗ, đàm luận tâm tình lưu luyến không rời đối với huyện Khê Lâm, đồng thời cũng nói đến huyện Dương Nam, tò mò huyện Dương Nam hôm nay rốt cuộc biến thành bộ dáng gì.
Xe ngựa trấn Thần Linh số lượng không nhiều lắm, lần này vì đưa bách tính huyện Dương Nam trở về, gần như xuất động tất cả xe ngựa, nhưng vẫn là không đủ, cho nên chỉ có thể để xe ngựa qua lại đưa đón, càng là tuổi trẻ khỏe mạnh người, đi thời gian càng dài.
Chu lão cha cùng Tiểu Chu là phụ tử, Chu lão cha tuổi hơi lớn, bị an bài ở chính giữa một nhóm, thời điểm đến phiên bọn họ, bọn họ cũng không có đi quá lâu.
Thời điểm ngồi lên xe ngựa, trong xe mọi người nhìn nhau, yên tĩnh chốc lát, nhưng rất nhanh, đã bị sự hăng hái khi sắp được về nhà thay thế.
“Ta không cầu mong huyện Dương Nam đặc biệt tốt, chỉ hy vọng huyện Dương Nam có thể tốt hơn trước một chút.”
Ở huyện Khê Lâm một thời gian, vừa nghĩ đến việc trở về phải ở chuồng chó nhà mình, thật đúng là không quen.
"Còn không phải sao, mọi người đều nói 'ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình', lời này chính là gạt người đi, người nói chuyện khẳng định chưa từng ở ổ vàng ổ bạc bao giờ, đừng nói ổ vàng ổ bạc, chúng ta cũng chỉ ở địa phương tốt như huyện Khê Lâm vài ngày, cũng đã không muốn trở về ổ chó nhà mình, ổ vàng ổ bạc kia có bao nhiêu tốt ha."
“Đúng đúng đúng, ta đã sớm cảm thấy lời này không đúng, ổ chó làm sao so được với ổ vàng ổ bạc cơ chứ.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Chu lão cha cùng Tiểu Chu ngồi ở trong xe, nghe trong chốc lát, cũng bắt đầu đi theo mọi người công kích những lời hoang đường này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận