Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 546 -




Thạch Hùng lập tức từ trên ghế đứng dậy, không nhắc tới tên của Vệ Lương Tài nữa.
Điền Đường cũng không mang Thạch Hùng đi xem quá nhiều thứ đặc biệt, vẫn là mấy thứ cũ, quầy giao dịch là thứ quan trọng nhất, nhưng ngoài ra, còn có cả cuộc sống của dân chúng.
Thậm chí sau khi Thạch Hùng xem xong quầy giao dịch đã chủ động nói chuyện với dân chúng, Điền Đường cũng không ngăn cản.
Lý Nhị Trụ cố ý dẫn Thạch Hùng tới, chính là vì hắn đã xác nhận tính tình của Thạch Hùng, nếu không hắn cũng sẽ như Tề Duệ Đạt vậy, đến bây giờ vẫn còn bị nhốt ở trong đại lao.
Quầy giao dịch, trấn Thần Linh, thần nữ... Từng chuyện từng chuyện một, đều có thể thấy được ở sau lưng huyện Dương Nam.
Thế lực này hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của hắn, nếu so thế lực này với trong tưởng tượng của hắn lại càng thêm cường đại, càng thêm không thể giải quyết được.
Nhưng ở trong mắt hắn, thứ hắn càng để ý vẫn là suy nghĩ của dân chúng.
Chỉ khi hắn thật sự nói chuyện cùng với dân chúng, hắn mới có thể hiểu rõ được càng nhiều chân tướng từ trong miệng của dân, Thạch Hùng rất dễ dàng liền biết được huyện Dương Nam trước đây như thế nào, cùng với đoạn thời gian thay đổi này, đồng thời hắn cũng nghe được một ít tin tức thần bí về trấn Thần Linh từ trong miệng của bá tánh.
“Trấn Thần Linh rất tốt, chúng ta đều muốn đi đến trấn Thần Linh.”
“Trước kia ta từng nghĩ sau này nhất định phải nghĩ cách để đi tới trấn Thần Linh, nhưng hiện tại cũng không cần nghĩ nữa.”
“Vì sao?” Thạch Hùng ngồi xổm ở trước mặt của dân chúng, hắn tò mò hỏi.
"Bởi vì huyện Dương Nam chúng ta cũng sắp xây dựng học đường, xây dựng công xưởng, hơn nữa những công xưởng này đều đang tuyển người ở huyện Dương Nam, trấn Thần Linh cũng có rất nhiều công xưởng, nhưng người muốn vào cũng rất nhiều, muốn thi vào cũng rất khó, mà ở huyện Dương Nam thì lại đơn giản hơn rất nhiều, thần nữ sẽ không thiên vị, trấn Thần Linh có, về sau huyện Dương Nam chúng ta khẳng định cũng sẽ có, chúng ta nha, cứ an tâm ở lại huyện Dương Nam là được.”
"Dù sao huyện Dương Nam chung quy vẫn là nhà của chúng ta, tuy rằng hiện tại so với trấn Thần Linh thì kém một chút, nhưng so với trước kia cũng đã tốt hơn rất nhiều, dù sao có thể ăn no mặc ấm, còn có thể ở nhà mình mà sống những ngày tháng tốt lành, như vậy là đã đủ rồi. Những thứ khác chúng ta đều không cần.”
"Con nhà ta đã 16 rồi, cái gì cũng không biết, ta định đưa nó đến học đường để đọc sách, để cho nó đi học. Rồi thi vào công xưởng, coi như cho nó một công việc ổn định, về sau cũng không cần phải lo về chuyện cơm áo, sau đó lại lấy cho hắn một nàng dâu, đời này ta cũng có thể hưởng phúc rồi.”

Nói đến cuộc sống hiện tại, trên cơ bản Thạch Hùng chỉ cần ném ra một vấn đề đơn giản, dân chúng đã có thể tự mình thảo luận về nó.
Dân chúng cũng sẽ không cố ý giấu diếm, chỉ cần là thứ bọn họ đã thấy qua, liền sẽ tùy ý nói ra, mặc kệ đó có phải là điều trọng yếu hay không họ vẫn sẽ đĩnh đạc nói ra, từ trong miệng của dân chúng, Thạch Hùng cũng đã biết được rất nhiều chuyện mà hắn không hề nhìn thấy, được giấu bên trong bóng tối.
Ví dụ như phúc lợi của trấn Thần Linh.
Lúc trước khi huyện Dương Nam còn chưa hoàn toàn được tiếp quản, dân chúng của huyện Dương Nam chỉ cần sửa đường, cũng có thể có được đầy đủ thức ăn, hôm nay bọn họ đã lấy được chứng minh thân phận, tuy rằng không có thức ăn mỗi ngày, nhưng sẽ có tiền lương cố định.
Công việc của họ chỉ là sửa đường.
Để cho dân chúng sửa đường, lại cho dân chúng tiền lương, rồi cung cấp thức ăn, chuyện này ở trong mắt Thạch Hùng quả thực chính là lãng phí, có nhiều tiền như vậy, thức ăn nhiều như vậy, hoàn toàn có thể làm được nhiều chuyện hơn, những dân chúng bình thường này chỉ cần có thể có được ấm no cơ bản là đã đủ rồi.
Thạch Hùng thầm nghĩ, nhưng khi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên mặt của dân chúng, lời của hắn bất luận như thế nào cũng không thể nói ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận