Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 100 -




Vương Tú Tú cảm động hốc mắt phiếm hồng: "Triệu đại nương, trứng gà là loại đồ tốt, ngươi..."
“Cái này có gì, chỗ ta vẫn còn, ngươi bình thường bận rộn, không rảnh đi cướp, ta chỉ thuận tiện giúp ngươi đoạt phần này, mấy hài tử lớn lên, dù sao cũng phải ăn chút gì ngon, trứng gà là thứ tốt, nếu ngươi không rảnh, chần qua nước nóng là ăn được.”
Triệu mẫu nói xong, nhét trứng gà trong tay vào trong tay Vương Tú Tú, “Mau cầm lấy, chúng ta có quan hệ gì, đừng khách khí với ta.”
Vương Tú Tú đành phải nhận lấy, đồng thời mang theo Triệu mẫu vào phòng: "Triệu đại nương, vào ngồi một lát đi, đại Niếp tiểu Niếp, mau chào Triệu nãi nãi.”
Hai nữ nhi vội vàng đứng dậy: "Triệu nãi nãi."
Triệu mẫu gật đầu lia lịa: “Được được, các con đều khỏe…”
Lúc này ở Bạch gia.
“Nương, thứ này cũng có chút nhiều.”
“Chút đồ này, nhiều cái gì, ngươi cũng đừng ăn vụng, có biết hay không?”
“Biết rồi.” Bạch Phục Linh bất đắc dĩ gật đầu, “Đây là đồ nương muốn tặng cho thần sứ đại nhân, ta làm sao dám ăn nhiều chứ.”
Trước đó không lâu Bạch phu nhân mới biết được thân phận thật sự của Điền Đường ở thôn Điền gia, sau khi biết chuyện này, nàng thật sự lấy làm kinh hãi, nhưng vừa nghĩ tới một tiểu cô nương như Điền Đường phải gánh vác trách nhiệm lớn như vậy, ngược lại càng thêm thương tiếc cho Điền Đường.
Bởi vậy mỗi lần Bạch Phục Linh đi học, nàng đều bảo nhi tử cầm một đống đồ ăn vặt đi qua, hơn nữa mỗi lần dặn dò đều giống nhau, không cho phép Bạch Phục Linh ăn vụng.
Bạch Phục Linh ôm một đống đồ lặt vặt giẫm lên tuyết đọng đi ra ngoài, vừa lúc đụng phải Bạch Quán Chúng lưng đeo cặp sách ra cửa: “Phụ thân phụ thân, vừa lúc, người thuận tiện giúp ta cầm cặp sách.”
Bạch Quán Chúng trừng hắn một cái: “Ngươi nghĩ hay lắm, dám sai cha ngươi làm?”
Bạch Phục Linh nở nụ lấy lòng nhìn hắn: "Cha, ngươi nhìn xem ta cầm nhiều đồ vật như vậy rồi, hơn nữa đều là đồ nương để cho ta mang cho thần sứ đại nhân, ta có thể ném đồ của nương đi sao?"
Bạch Quán Chúng nhận lấy cặp sách từ tay Bạch Phục Linh: “Hừ, chỉ lần này thôi, lần sau không thể chiếu theo lệ này.”
"Đó là chuyện đương nhiên, ta khẳng định không thể luôn để cho phụ thân làm việc cho ta."
Bạch Phục Linh cười đuổi theo bước chân Bạch Quán Chúng, cõi lòng oán giận với đống đồ vật, "Nương cũng thật là, mỗi lần đều bắt ta mang nhiều đồ như vậy đi tìm thần sứ đại nhân, người không biết còn tưởng rằng ta hối lộ nàng, làm ta xấu hổ cỡ nào."
“Ai bảo ngươi không nghe lời?” Bạch Quán Chúng liếc mắt nhìn hắn.
“Ta còn chưa đủ nghe lời sao? Cha, người cũng không thể mở to mắt nói dối.”
"Ngươi nghe lời lúc nào, ngươi nhìn xem, ngay cả cặp sách cũng muốn ta cõng cho ngươi, trách không được nương ngươi thích tiểu cô nương kia, lại nói tới tiểu cô nương kia bỏ đi thân phận thần sứ này, cũng chỉ là một tiểu cô nương bình thường mà thôi."
“Tiểu cô nương nào có nhiều tâm tư như vậy a, cha, là nàng cố ý, cố ý để cho chúng ta làm việc cho nàng.”
“Người ta vừa thiện lương lại thông minh.”
“Cha... Cha thiên vị đến vô biên, lòng dạ nàng hẹp hòi còn thông minh, ta thấy chính là giảo hoạt.”
“Nếu ngươi thông minh như nàng, nương cũng thiên vị ngươi.”
“Ta có thể so với nàng sao?”
“Ngươi biết là tốt rồi, nhi tử ngốc nghếch!”
......
Trong học đường.
"Kim Hoa, đề này ta vẫn không hiểu lắm, ngươi có thể dạy ta không?"
Điền Đại Nữ ngồi đối diện Điền Kim Hoa, chỉ vào đề mục nàng làm sao cũng đoán không ra mà hỏi.
Điền Kim Hoa chăm chú nhìn đề mục, một lát sau giải thích cho nàng cách giải đề mục.
Điền Đại Nữ vừa nghe vừa gật đầu: “Ừ, Kim Hoa, ngươi thật thông minh.”
Điền Kim Hoa ngượng ngùng cười, nhìn Điền Đại Nữ nghiêm túc nói: "Ta muốn học giỏi, sau này sống tốt, trước kia lúc cha nương ta còn sống, mỗi ngày ta đều ăn không đủ no còn phải làm việc, nhưng hiện tại mỗi ngày ta không chỉ có thể ăn no, còn có thể biết chữ đọc sách, ta rất thích cuộc sống như vậy.”
Điền Đại Nữ cúi đầu: "Ta cũng muốn học giỏi, nhưng ta sợ tiểu muội thất vọng.”
"Không đâu, các ngươi đều rất lợi hại, mấy ngày nay các ngươi cũng rất nghiêm túc, không phải sao?”
Điền Đại Nữ sửng sốt một chút, rất nhanh bắt tay nàng, hai người cùng gật đầu: "Ừ, chúng ta cùng nhau học tốt.”
......

Bạn cần đăng nhập để bình luận