Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 194 -




Đoàn người dần tiến vào quán trọ, sau đó đã gọi mấy gian phòng ở trên để tạm trú ngụ, sau khi chưởng quỹ của quán trọ nhìn thấy mấy người như vậy, đều đối xử đặc biệt ân cần, đặc biệt là đối với bạch y nữ tử đi ở phía trước.
Điền Đường đi ở phía sau, ăn mặc cũng không quá nổi bật, tự nhiên liền bị coi là nha hoàn, bị bỏ qua ở một bên.
Lâm Thành Phúc có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng hắn cũng không thể tùy tiện hỏi Điền Đường được, vì vậy hắn cũng chỉ có thể thành thật đi theo phía sau.
Cho đến khi tất cả bọn họ đều được bài trí phòng ở quán trọ.
Trong phòng, người trong quán trọ cũng vừa mới đóng cửa rời đi, Lâm Thành Phúc vẫn chưa kịp hỏi cái gì, đã nhìn thấy bạch y nữ tử nhấc chiếc mũ che mặt màu trắng trên đầu xuống, sau đó liền thở ra một hơi thật dài.
Lúc trước nàng khoác một thân bạch y phiêu dật, lại đội thêm một cái mũ, sẽ làm cho người ta có cảm giác không dám nhìn thẳng.
Lúc này nàng đã vén mũ lên, lại ôm y phục trên người vào trong ngực, đã không còn phù hợp với khí chất đầy tiên khí của lúc trước, tất nhiên sẽ không ai nhận ra hai người họ hoàn toàn là cùng một người.
Nàng ngẩng đầu, hướng về phía Điền Đường sau đó liền để lộ ra nụ cười: "Tiểu muội, ta giả trang thế nào?"
"Còn có ta, tiểu muội, ta nhìn có giống như nha hoàn đi theo để hầu hạ hay không?"
"Giống." Điền Đường cũng bật cười, "Cúc Hoa tỷ quả thực rất giống với hình tượng tiên nữ hạ phàm, Đào Hoa tỷ cũng vậy, giả trang rất tốt, đối với yêu cầu của ta mà nói đều thực sự ổn!"
Trước đó hắn đã từng nghe qua có hai người tên là Điền Cúc Hoa cùng Điền Đào Hoa, có lẽ chính là hai người này.
Chỉ là hắn vẫn không thể nào hiểu được vì sao Điền Đường lại làm như vậy, hắn nhìn Điền Đường để tìm câu trả lời cho mối nghi hoặc của mình.
“Ngươi đi theo ta, xem ta làm như thế nào, sau đó liền nhớ kỹ cách làm của ta, sau này gặp phải chuyện tương tự, ngươi cũng có thể sử dụng cách thức như vậy.”
Điền Đường nói xong, ra hiệu cho Lâm Thành Phúc đi ra ngoài với nàng.
Lâm Thành Phúc lập tức đi theo sau Điền Đường.
Điền Đường đã đi tới đại sảnh của quán trọ, sau đó đã tìm đến chưởng quỹ của quán trọ.
"Ta có chuyện muốn làm phiền chưởng quỹ, liệu có thể tìm người nào khắc nó thành hoa."
"Đây là ngọc sao?" Chưởng quỹ cầm xà phòng trong tay, theo bản năng hỏi.
"Đương nhiên là không phải, đây là xà phòng mà tiểu thư của chúng ta cố ý tìm người mua, lúc giặt thì sạch sẽ, lúc dùng thì hương hoa tỏa ra bốn phía, sau khi giặt xong liền có thể giúp cho da người ta giống như mỡ đông, cũng không biết là do nhà nào bán lại, khối này có giá 50 đồng, nếu chưởng quỹ tìm được người điêu khắc xong, phần còn lại dư ra nhất định không thể để mất, ta có thể dùng."
Điền Đường hơi ngửa đầu, lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Chưởng quỹ nhìn thứ đang ở trong tay mà cảm thấy khó xử không thôi: "Nhưng thứ này phải điêu khắc như thế nào đây?"
"Giống như củ cải, thứ này rất mềm, không khó điêu khắc, chưởng quỹ chỉ cần gọi người đi làm, làm tốt thì tiểu thư của chúng ta nhất định sẽ thưởng cho ngươi rất hậu hĩnh."
Nói xong, Điền Đường lại thấp giọng than thở, "Thứ này tốt như vậy, nếu không phải ta mới tới nơi này nên không quen thuộc, ta cũng sẽ không cần tìm đến ngươi."
Chưởng quỹ cười ngây ngô, chỉ coi như không nghe thấy gì.
Hắn càng tò mò thứ trong tay rốt cuộc là cái gì, mặc kệ thái độ của Điền Đường, liền lập tức gật đầu đồng ý.
Điền Đường xác nhận lại rất nhiều lần, sau đó nàng mới cùng với Lâm Thành Phúc xoay người rời đi.
Lâm Thành Phúc không nhịn được liền nhìn về phía của Điền Đường.
Sau khi đi ra khỏi tầm nhìn của chưởng quỹ, Điền Đường đã quay đầu lại: "Ngươi đi tìm vài người, kẻ với bọn họ về những chuyện ngươi đã nhìn thấy trong quán trọ."
Mắt của Lâm Thành Phúc có hơi trợn to: "Thần sứ đại nhân muốn mượn tay chủ quán trọ để lan truyền tin tức về xà phòng của chúng ta sao?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận