Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 495 -





Phía sau bình phong.
Từ Triết cầm lấy ấm trà, hướng Điền Đường châm trà: “Thần sứ đại nhân vất vả.”
Điền Đường cười cầm chén trà lên, đưa lên mũi ngửi: "Trà này thật thơm."
"Gần đây, Ưng Liên đang làm việc với các nữ nhân ở huyện Dương Nam, tình cờ tìm được một người giỏi pha trà hoa quả, đặc biệt nhờ nàng ấy pha trà hoa. Đây là phần trà đầu tiên. Nàng ấy nói bất kể ra sao thì vẫn phải để thần sứ đại nhân uống trước." Từ Triết cho biết, hắn vừa làm quân sư hắn cũng kiêm luôn người truyền đạt tới cho Điền Đường,
“Đồ các bá tánh làm, chỉ cần có nhu cầu, đều có thể đưa tới bên này." Điền Đường nhấp một ngụm trà nhỏ, cảm thụ được trong trà ngọt thanh mùi hoa, hơi hơi mỉm cười. "Ngươi nói với Ứng Liên, nàng muốn làm gì thì cứ làm, phía sau có ta chống lưng.”
Từ Triết đứng dậy.
Điền Đường ngước mắt nhìn hắn.
Từ Triết cười: “Thuộc hạ thay mặt bá tánh huyện Dương Nam, thay mặt bá tánh toàn thiên hạ này, cảm tạ thần sứ đại nhân.”

Sau khi quầy giao dịch được đưa vào sử dụng, bất kể là đối với đội viên của vệ đội ở lại huyện Dương Nam, hay là đối với nhóm quân binh mới đứng về bên trấn Thần Linh mà nói, cảm giác về một cuộc sống hạnh phúc cũng đã được nâng cao hơn rất nhiều.
Đặc biệt là đối với những nhóm quân binh vẫn chưa có lấy được chứng minh thân phận, khi nhìn thấy chiếc quầy giao dịch thần kỳ. Về sau, bọn họ cũng càng thêm kiên định đứng ở một bên của Thần Linh, ý nghĩ của bọn họ cũng càng ngày càng thêm kiên định, họ muốn đưa người nhà của mình đến trấn Thần Linh.
Gạo mì, các loại lương thực, dầu, quần áo giày dép cùng những nhu cầu cơ bản nhất đều cũng đã được giải quyết, lúc mọi người làm việc cũng cảm thấy hăng say hơn.
Đám người của Tề Duệ Đạt đang bị nhốt ở trong đại lao của huyện nha, cũng chú ý tới tâm tình của những người tới đưa cơm nước cho bọn họ đều có vẻ tốt hơn những người bình thường rất nhiều, thậm chí cơm nước của bọn họ cũng phong phú hơn bình thường không ít.
Người đưa cơm đặt cơm xuống, sau đó liền xoay người để rời đi.
Tề Duệ Đạt bước nhanh về phía trước: “Ngươi mau đứng lại.”
Người đưa cơm đã quay đầu lại: “Hả? Sao vậy?”
Tề Duệ Đạt chỉ vào đồ ăn ở trước mặt: "Đồ ăn của hôm nay phong phú hơn trước rất nhiều, đây chính là dành cho người sắp bị chém đầu sao?”
Hắn vừa nói ra, trên mặt của những người còn lại ở trong lao đều đã để lộ ra vẻ sợ hãi.
"Không phải." Người đưa cơm cúi đầu xuống, "Hai ngày nay mọi người ở huyện Dương Nam đều dùng những loại thức ăn tốt như vậy, các ngươi bị nhốt ở trong lao, thức ăn chỉ là tốt hơn bình thường một chút mà thôi, vẫn kém hơn thức ăn của chúng ta ở bên ngoài, Tề đại nhân cứ an tâm ăn đi, bởi vì cũng không biết lúc nào ngươi mới có thể đi ra ngoài."
Tề Duệ Đạt lộ ra vẻ mặt hoài nghi: “Thật sao? Huyện Dương Nam lấy đâu ra nhiều thức ăn như vậy?”
Người đưa cơm nói xong, liền đột nhiên dừng lại, hắn cười rồi ngồi xổm xuống, "Đây là chuyện rất quan trọng, không thể để cho Tề đại nhân biết được, chẳng qua Tề đại nhân chỉ cần yên tâm, chúng ta nhốt các ngươi ở chỗ này, cũng chỉ cho các ngươi một miếng cơm để ăn mà thôi, các ngươi ở chỗ này cái gì cũng không có, nhưng cũng phải có được một bữa cơm để no, có lẽ ngày nào đó Tề đại nhân sẽ hoàn toàn nghĩ thông suốt, lúc đó cũng có thể được thả ra ngoài, được rồi, các ngươi mau ăn đi, ăn xong thì đặt bát qua một bên, đến lúc đó bọn ta sẽ tới lấy.”
Nói xong, hắn xoay người rời khỏi phòng giam.
Người cũng đã đi rồi, mấy người ở phía sau của Tề Duệ Đạt mới đi tới cạnh cửa, ngạc nhiên nhìn cơm canh ở trước mắt: "Đại nhân, đồ ăn hôm nay quả nhiên phong phú hơn trước không ít, đừng nói trước đó, cho dù là ở phủ Lâm Xuân, cũng không có đồ ăn ngon giống như vậy, đồ ăn như vậy, cũng không thể nào sánh bằng với thức ăn của bọn họ sao?"
Trong lòng của Tề Duệ Đạt cũng đã sinh ra rất nhiều nghi hoặc, nhưng nếu Lâu Đồng Nghĩa đặc biệt giam giữ hắn cùng với người của hắn, chứng tỏ Lâu Đồng Nghĩa cũng đã biết tình huống của mình, vì vậy nếu muốn giả vờ đầu hàng để lừa gạt thì cũng là chuyện không thể.

Bạn cần đăng nhập để bình luận