Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 331 -




“Ta không nghĩ đến gì khác, chỉ hy vọng ngươi có thể sống sót thật tốt, Tô bá của ngươi cũng đã viết thư rồi gửi tới, nói hiện tại hắn đang ở một nơi rất an nhàn, hắn muốn ta mang theo ngươi cùng nhau đi qua.”
“Cha…”
"Ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, Tô bá bá ngươi làm người vô cùng rõ ràng, đời này những cái khác hắn đều làm không được, nhưng hắn vẫn có thể chọn ra một nơi an nhàn để sống, hắn từng yêu những ngày tháng tốt lành bình bình đạm đạm, nơi có thể được hắn gọi là chốn an nhàn giống với tiên cảnh, nhất định sẽ là một nơi rất tốt."
Cha hắn đặt tay lên trên mặt của hắn, “Nhà chúng ta cũng chỉ còn lại có hai phụ tử chúng ta, ta cũng không muốn ngươi vì Lâm gia chúng ta mà phải nối dõi tông đường, kế thừa hương khói, chúng ta chỉ cần ngươi có thể sống đến tuổi của ta, ta ở dưới cửu tuyền, cũng có thể an tâm mà nhắm mắt.”
Nam tử nhắm mắt lại, tuy rằng trong lòng hắn còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng hắn vẫn gật đầu: “Cha, ta sẽ đi thu dọn đồ đạc.”
Một góc khác của huyện Khê Lâm.
"Nghe nói trong khoảng thời gian này trong huyện vẫn luôn có những tiểu hài tử hát những thứ như 'Phương Bắc có thần linh', chỉ là một trấn thần linh, nghe nói tại trấn có thần linh, cái gì cũng có, bằng không chúng ta cũng đi xem thử một chút?”
“Làm sao có thể có nơi như vậy tồn tại được? Đoán chừng là người lớn nhà ai đã bịa ra để lừa gạt trẻ con mà thôi, ta nói có đúng không?”
“Đi xem một chút cũng sẽ không chịu thiệt, hơn nữa, ta nghe nói…”
“Cái gì? Chuyện ngươi nói là thật hay giả vậy?”
“Thật sự, ngươi nói nhỏ một chút, trong huyện nha đều giấu diếm, cũng không để cho chúng ta nói, nhưng chuyện nên biết thì cũng phải biết, một khi chuyện này truyền tới người bên trên, người sẽ tiếp nhận huyện Khê Lâm chúng ta nhất định sẽ là Văn tri phủ của Lâm Xuân phủ."
"Nhưng nghe nói vị Văn tri phủ kia đặc biệt thích đi bắt tráng đinh?"
"Cho nên chúng ta mới cần tính toán trước, đi trước nhìn xem rốt cuộc có phải thật sự tồn tại trấn Thần Linh hay không, nếu như không có, cùng lắm chúng ta cũng sẽ tốn một chút thời gian, nhưng nếu mọi chuyện thật sự như vậy, chúng ta cũng phải sớm dọn qua để sống, nếu vẫn tiếp tục ở lại huyện Khê Lâm, sớm muộn gì cũng có một ngày chúng ta đều phải đi đến gặp Diêm Vương."
"Được, ngươi chờ một chút, ta đi thu thập đồ một chút."
"Đừng thu dọn nhiều, tùy tiện xách một cái bao nhỏ đi là được."
"Ngươi cứ yên tâm đi!"

Tuy rằng trong huyện nha vẫn luôn một mực giấu diếm, nhưng tin tức về chuyện Triệu Đồ mất tích cũng đã bắt đầu dần dần lưu truyền ra ở huyện Khê Lâm, cho nên dân chúng ở huyện Khê Lâm cũng đã bắt đầu có một chút tâm tư, bọn họ sợ rằng một ngày nào đó khi Văn Bình tiếp nhận huyện Khê Lâm, thì nơi này sẽ trở vô cùng nguy hiểm.
Tuy Triệu Đồ không tính là quan tốt, nhưng hắn đối với dân chúng ở huyện Khê Lâm mà nói, đúng là một vị quan phủ rất tốt, cũng làm cho dân chúng vô cùng nguyện ý ở lại huyện Khê Lâm, nhưng chuyện đã thành ra như bây giờ, so với an nguy của Triệu Đồ, mọi người vẫn quan tâm đến cái mạng nhỏ của mình hơn.
"Tin tức tiết lộ ra ngoài, nhưng dân chúng của huyện Khê Lâm cũng không quan tâm đến những vị đại nhân bên trên của huyện nữa?"
Lý Nhị Trụ và Lỗ Anh mỗi người đều cưỡi một con ngựa, bọn họ dừng lại ở bên ngoài huyện Khê Lâm.
"Quả thực, Triệu Đồ đã giữ chặt cửa thành, không cho bất kỳ lưu dân nào tiến vào huyện Khê Lâm, đã bảo vệ an toàn cho dân chúng của huyện Khê Lâm, đồng thời cũng khiến cho người dân ở huyện Khê Lâm cũng thờ ơ với sinh tử của những lưu dân.”
"Chậc, nếu không phải thần sứ đại nhân tốt bụng, ta thực sự cũng không muốn để cho bọn họ đi đến trấn Thần Linh, còn không bằng để cho Văn Bình bắt bọn họ đi."
Lỗ Anh thở dài lắc đầu: "Việc này cũng không hoàn toàn trách bọn họ được, hôm nay thiên hạ trở thành như vậy, ai cũng lo lắng để giữ mạng cho mình, đổi thành là ngươi…"

Bạn cần đăng nhập để bình luận