Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1190 -




Chương 1190:
Tình trạng của Bào Tử Thời tốt hơn so với ngày hôm trước, mặc dù đã đi một quãng đường dài, nhưng hắn đã dán thuốc cao vào thắt lưng, lại được nghỉ ngơi thêm một đêm, sau khi được tĩnh dưỡng trạng thái tinh thần ngược lại đã tốt hơn rất nhiều.
Khi Lý Nhị Trụ mang đồ đến, Bào Tử Thời có chút do dự, nhưng hắn cũng biết hoàn cảnh của Bào gia không tốt, nên cuối cùng cũng nhận đồ.
“Tiểu huynh đệ, ta theo ngươi vào triều.”
“Bào đại nhân ngươi vẫn nên nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi, lúc trước thần sứ đại nhân đã nói, chuyện pháp luật không cần phải gấp, Bào đại nhân từ xa bôn ba mà đến, không bằng nghỉ ngơi nhiều thì tốt hơn.” Lý Nhị Trụ nói, nhìn thấy đồ vật trong phòng, hắn chợt nhận ra: “Những thứ này ta mang tới đây, tuyệt đối không phải cố ý thúc giục Bào đại nhân, ta chỉ nghĩ Bào đại nhân cần những thứ này trong nhà thôi.”
“Vậy thì chúng ta đi thôi,” Bào Tử Thời đi tới trước mặt Lý Nhị Trụ, quay đầu lại nói với người nhà một tiếng, “Ta đi vào triều, các ngươi cứ ở nhà nghỉ ngơi.”
Lý Nhị Trụ nhìn thấy Bào Tử Thời, cũng không nói nhiều lời, đưa tay ra, hắn kéo Bào Tử Thời đi về phía tòa nhà kia.
Sau khi hai người rời đi, Bào Chính Văn đi tới bên cạnh nương của mình: “Nương, phụ thân...”
“Để cho phụ thân ngươi đi đi, mấy năm nay phụ thân ngươi cũng không cảm thấy dễ chịu.” Bào phu nhân quay đầu, trong mắt hàm chứa lệ.
Bào Chính Văn không ngờ lại nhìn thấy nương của mình yếu đuối như vậy, hắn ta lập tức luống cuống tay chân, hắn vẫn luôn cho rằng nương của mình là người mạnh mẽ nhất trên đời, ngay cả khi gia đình rời kinh thành, hắn ta cũng chưa từng thấy nương của mình rơi một hạt lệ nào, không nghĩ tới bây giờ lại có nhìn thấy một khung cảnh như thế này.
“Nương, hiện tại chúng ta không sao, ta xin lỗi... Ta xin lỗi... Nương...” Bao Chính Văn vội vàng nói, âm thanh đầy vẻ hoảng sợ và hoang mang.
Bào phu nhân đưa tay lên má, lau đi nước mắt của mình, nghiêm túc nhìn nhi tử, trầm giọng nói: “Mấy năm nay, phụ thân của ngươi đã nhiều đêm không ngủ, ông ấy tự trách mình, tự trách bản thân ngay từ đầu đã quá cố chấp, ông ấy trách rằng bản thân không thể đem đến cuộc sống tốt hơn cho hai huynh đệ các, thậm chí ông ấy còn nói nếu ngay từ đầu ông ấy có thể cúi đầu, thì có phải một số thứ sẽ không giống lúc trước hay không.”
Bào Chính Văn giật mình, cắn môi nói: “Phụ thân ngươi vẫn luôn kiên trì suy nghĩ, ông ấy... ông ấy vẫn luôn làm đúng.”
Bào phu nhân quay đầu, nhìn bóng lưng Bào Tử Thời đã rời đi: “Đúng, việc ông ấy làm rất đúng đắn, ông ấy cũng luôn cho rằng những điều mình làm là đúng, nhưng thực tế cho ông ấy biết không phải làm đúng sẽ có kết quả đúng, ông ấy hy vọng triều đình có luật pháp nghiêm minh, ông ấy mong bá tánh được sống yên ổn an cư lạc nghiệp, ông ấy cũng hy vọng có thể tìm được lối thoát cho hai hài tử của mình, nhưng ông ấy không thể có cả hai.”
Bào Chính Văn cúi đầu, hắn ta không dám nói lời nào, hắn ta sợ nếu nói ra sẽ lộ ra chuyện năm đó mình không thích phụ thân.
Khi có được ba bữa cơm khó khăn, khi phải vá y phục, khi hắn ta phải khập khiễng làm công việc chân tay để kiếm tiền, hắn đã từng phàn nàn, đã từng bất mãn.
Nhưng hắn biết rằng những gì phụ thân của mình làm là đúng, luật pháp nghiêm minh là thứ cả đời cha mong muốn, nhưng triều đình đã tan nát, nếu tiếp tục ở lại triều đình, thì chỉ có thể trơ mắt nhìn bá tánh bị hành hạ, nhìn quan to hiển quý nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, trơ mắt nhìn mọi sự bất bình không thể giải quyết.
“Nương--”
“Ta đang vui,” Bào phu nhân cười, “Hôm nay ta không khóc vì buồn, khi buồn ta cũng không rơi lệ, nhưng hôm nay, ta muốn khóc, bởi vì trong lòng ta hạnh phúc, ta rất vui vì những gì sở học cả đời của phụ thân ngươi cuối cùng đã thành hiện thực.”
Bào Chính Văn tin rằng nương của mình nói thật, nương mà hắn ta biết là một người kiên cường nhất trên đời.
Hắn đã từng không hiểu tại sao nương của mình luôn luôn mạnh mẽ như vậy, nhưng vào lúc này, hắn ta đột nhiên hiểu ra, đột nhiên hiểu được nương của mình đang suy nghĩ gì.
Mạnh mẽ không phải vì trái tim sắt đá, mà là vì trái tim mềm yếu, chính vì mềm lòng mà bà ấy sẽ mãi ở bên cạnh tướng công của mình đã từ quan trở về nhà, chính vì mềm lòng nên sau khi làm phu nhân của quan nhiều năm, bà ấy vẫn sẵn sàng sống cuộc sống khổ cực ở nông thôn.
Cũng vì mềm lòng nên bà ấy mới có thể mạnh mẽ không rơi một giọt nước mắt nào, bởi vì bà ấy biết trong hoàn cảnh như vậy, nước mắt cũng không giải quyết được vấn đề gì, thay vì khóc lóc đau khổ, tốt hơn hết là phải mạnh mẽ để đối mặt với tương lai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận