Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 371 -




"Nói cách khác chúng ta vẫn còn thời gian là hai năm để xây dựng thế lực."
Điền Đường thuận theo lời của Lâm Thành Phúc mà nói tiếp, "Nếu bên phía Triệu Vương còn có hai năm, chúng ta tạm thời cũng có thể không để ý tới, hiện giờ triều đình cùng với Nhân Vương đã gây chiến rất nhiều lần, chỉ sợ cũng sẽ có không ít lưu dân bị ảnh hưởng, ngươi mang theo Triệu Đồ cùng đi, sau đó liền đón bọn họ rời đi."
Lâm Thành Phúc ngạc nhiên: "Triệu Đồ?" Thanh âm ở ngoài cửa cũng đã vang lên.
"Thần sứ đại nhân, Triệu Đồ, không phải ý ta là Triệu đại nhân muốn cầu kiến."

“Các ngươi thường ngày vẫn luôn làm những chuyện này hay sao?”
“Triệu đại nhân không cam lòng sao?”
“Cũng không phải là không cam lòng, chỉ là… Nhưng mà cứ như vậy mà đi cướp người hay sao, chuyện như vậy thực sự là thích hợp sao?" Triệu Đồ thở dài một tiếng, tâm tình của hắn cũng trở nên phức tạp khó nói nên lời.
Lúc trước hắn nhìn thấy tình trạng của những ngôi nhà ở trong huyện Khê Lâm, liên hệ cùng với những chuyện lạ mà hắn gặp phải, trong nháy mắt hắn liền hiểu được những lời mà Điền Đường cùng với Từ Triết nói hoàn toàn là thật, hơn nữa người nhà của hắn cũng không còn ở trong huyện Khê Lâm nữa, mặc kệ người nhà của hắn đã bị đưa đi đến nơi nào, ngay lúc đó hắn cũng không có bất kỳ lựa chọn nào khác.
Chỉ là những việc sau đó hoàn toàn nằm ngoài suy tính của hắn ta.
Từ khi hắn tiến vào trấn Thần Linh, hắn liền biết mình bị trói ở trên chiếc thuyền lớn kia không thể nào tách rời ra được nữa, hắn cũng không còn bất kỳ lựa chọn nào khác.
Thậm chí ở trong lòng của Triệu Đồ, càng cảm thấy may mắn hơn khi trấn Thần Linh cùng với tình hình của triều đình bây giờ quả thực có chênh lệch rất lớn. Bởi vì như thế, khi đối mặt với những sự lựa chọn, hắn mới có thể không có chút do dự mà mà liền đưa ra lựa chọn trấn Thần Linh.
Ngươi ta luôn nói rằng Hoàng đế chính là chân mệnh thiên tử, là người được ông trời chiếu cố, nhưng không ai biết được điều này là sự thật hay giả dối, nhưng sự tồn tại của trấn Thần Linh mới thực sự là được Thần Linh che chở và chiếu cố, cho dù khi đối mặt với những lựa chọn như vậy, cho dù là ai cũng đều sẽ lựa chọn ở lại trấn Thần Linh.
Cùng lúc đó,, hắn mới thực sự biết được rằng người hiện tại đang phụ trách trấn Thần Linh cũng chính là Điền Đường.
Cuối cùng hắn cũng hiểu được nguồn gốc của các xưng hô "Thần sứ đại nhân".
Nếu nói hắn không ngạc nhiên thì cũng không đúng cho lắm, nhưng tâm tư của hắn rất nhanh cũng chỉ còn lại hình ảnh về trấn Thần Linh mà thôi.
Ở bên trong của trấn Thần Linh, có rất nhiều thứ hắn vẫn chưa từng nghe thấy, cũng chưa từng nhìn thấy những đồ vật xa lạ như vậy, những thứ kia cũng chỉ là những đồ vật bình thường của trấn Thần Linh, điều này cũng biểu thị tương lai của trấn Thần Linh cũng sẽ vô cùng thuận buồm xuôi gió tiến về tương lai phía trước.
Cũng giống với những lời mà Điền Đường đã nói, nàng có đầy đủ năng lực để có thể làm cho bách tính an cư lạc nghiệp, nếu như không đi làm, ngược lại tâm tư cũng sẽ trở nên bất an, đây là lời nói thật lòng, cũng là ân huệ của nàng đối với bách tính của thiên hạ.
Triệu Đồ hoàn toàn thỏa hiệp, từ tận đáy lòng của hắn cũng đã nguyện ý sẽ buông tha cho địa vị ban đầu, hắn cũng sẽ nguyện ý nghe theo Điền Đường để làm việc.
Lại sau đó, hắn liền cùng với đám người của Lý Nhị Trụ chờ ở giao lộ bên này.
“Có cái gì không thích hợp đâu chứ.”
Lý Nhị Trụ tùy ý nói, “Đây cũng là vì muốn tốt cho bọn họ, ngươi cũng phải có niềm tin, chờ sau khi bọn họ tới trấn Thần Linh, nhất định sẽ cam tâm tình nguyện mà ở lại, cũng giống như Lỗ Anh vậy.”
Triệu Đồ quay đầu lại nhìn Lỗ Anh.
Lỗ Anh cũng không chú ý đến ánh mắt của hắn, nhìn không chớp mắt, trong miệng liền nhịn không được mà bắt đầu oán hận Lý Nhị Trụ: "Ta cũng không giống ngươi thích giả bộ để gây sự, ngươi đừng không biết xấu hổ mà nói ta?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận