Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1301 -




Bùi Phong Bình nhìn Điền Đường vẻ mặt bối rối, trong mắt mang theo vài phần cười, không nói gì, trực tiếp cầm lấy thư nghị hòa mở ra, nhìn kỹ bên trong nội dung, sau khi nhìn lại mấy lần, hắn bỏ thư nghị hòa xuống, thấp giọng cùng Điền Đường giải thích: “Thần sứ đại nhân, nội dung thư nghị hòa này cũng không có cạm bẫy, đồ vật bọn họ đưa đến cũng còn xem như thành khẩn, nếu người ngoài xem có lẽ sẽ không nhận thấy được dị thường, chẳng qua…”
“Chẳng qua cái gì?” Điền Đường lập tức dò hỏi.
Bùi Phong Bình lắc đầu: “Chẳng qua phong thư nghị hòa này là học sinh của ta viết, bút pháp văn phong của bọn họ mười phần rõ ràng, thư nghị hòa là thật, nhưng đây chỉ là kế trì hoãn của bọn họ, có lẽ bọn họ cũng biết trước mắt không có cách nào thắng thành Thần Linh, mới ra hạ sách này, nhưng chỉ cần cho bọn họ cơ hội, bọn họ nhất định sẽ ngóc đầu trở lại.”
Điền Đường bừng tỉnh: “Có nghĩa là sau này còn sẽ đánh tiếp, hiện tại trước tiên mượn nghị hòa trì hoãn một chút.”
Bùi Phong Bình gật đầu.
Điền Đường suy nghĩ một lát, ngẩng đầu: “Cho nên không có người của chúng ta trong kinh thành sao? Kế hoạch như vậy giống như là được thiết kế riêng cho chúng ta?”
Bùi Phong Bình ngẩn ra một chút, ngay sau đó bật cười: “Nói như vậy cũng không phải không thể, bọn quan viên trong kinh thành tham sống sợ chết, cũng coi như là người chúng ta đi.”
“Sớm biết rằng bọn họ cung cấp sức lực như vậy, trước đó cũng không cần phái Lâm Thành Phúc đến bên cạnh thế lực Nhân Vương,” Điền Đường cười nói, “Vậy thì làm như vậy đi, nếu triều đình có thành ý như vậy, chúng ta cũng nên thức thời mới đúng.”
Kinh thành không cần phủ thành, khu an toàn của phủ thành, chỉ cần được tri phủ tán thành là có thể xác định, muốn chiếm được kinh thành, cần phải chủ nhân lớn nhất trong kinh tán thành, mà người lớn nhất trong toàn bộ kinh thành không ai khác ngoài hoàng đế.
Vì để tránh khỏi thương vong, Điền Đường tất nhiên không có khả năng chủ động xuất binh đi tấn công.
Hiện tại triều đình có ý định nghị hòa, còn có ý định nghỉ ngơi lấy lại sức sau đó ngóc đầu trở lại, vừa lúc nàng có thể mượn cơ hội này từ từ chậm rãi tiêu hao binh lực kinh thành, chờ đến khi binh lực kinh thành tiêu hao gần hết, nàng lại gọi bá tánh quân tấn công một lượt, sao cho chiếm được kinh thành sao ít thương vong nhất có thể.
Về việc mở rộng này, tâm lý Điền Đường vẫn luôn thật vững vàng, suy nghĩ của nàng trước nay cũng đều không thay đổi.
Từ đầu tới cuối, mục đích nàng đi mở rộng chính là vì bá tánh, nàng muốn làm chính là giúp bá tánh có thể có được cuộc sống tốt hơn, vì mở rộng trái lại ảnh hưởng mạng sống bá tánh, ngược lại lẫn lộn đầu đuôi.
Nghĩ vậy, Điền Đường càng thêm cảm thấy triều đình đưa tới thư nghị hòa lần này thật là một điều tuyệt vời.
Nàng mỉm cười quay đầu nhìn Bùi Phong Bình: “Bùi lão có muốn đích thân đi không?”
Bùi Phong Bình sờ râu, cười lắc đầu: “Việc này có thể từ từ lại đến, lần này bọn họ chỉ là biết người Vệ gia ở thành Thần Linh, lại cảnh giác như thế, nếu biết ta cũng ở thành Thần Linh, sợ sẽ càng thêm cảnh giác, không phải ta khoe khoang, hiện giờ những quan viên đó trong triều đình, dù ít dù nhiều đều có chút quan hệ với ta, nếu ta vô quyền vô thế, lẻ loi ở kinh thành, bọn họ có lẽ sẽ không quan tâm, nhưng hiện giờ ta ở thành Thần Linh, ý nghĩa đã khác, lúc này còn chưa phải thời điểm tiết lộ tin tức.”
Điền Đường ngẫm nghĩ, rất mau hiểu ra ý của Bùi Phong Bình, gật đầu nói: “Cũng giống như Vệ gia, nếu Vệ gia không phải ở thành Thần Linh, có lẽ triều đình sẽ không gọi người đưa đến thư nghị hòa nhanh như vậy, cũng sẽ không quan tâm tung tích của Vệ gia, nhưng hiện giờ Vệ gia đang ở thành Thần Linh, chúng ta lại còn trong khoảng thời gian ngắn chiếm được phủ Lai Phong và phủ Đăng Thuận, triều đình sinh ra cảnh giác, mới có thể phái người đưa ra thư nghị hòa?”
“Có lẽ cũng không chỉ vì nguyên nhân này,” Bùi Phong Bình nói, thần sắc trầm trọng, “Từ năm trước sức khỏe người kia bắt đầu không được tốt, mặc dù mấy tháng nay vẫn luôn không có tin tức truyền ra, nhưng sợ là không ổn, nếu không với tính tình của hắn, tuyệt đối sẽ không lựa chọn con đường như vậy.”
Nhưng rất nhanh, Bùi Phong Bình tự điều chỉnh lại, trong mắt mang theo vài phần thoải mái: “Càng già đi, luôn thích nghĩ về những chuyện trong quá khứ, thật ra quá khứ chính là quá khứ, giống như ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đi đến bước này, thay đổi triều đại cũng là thuận theo những biến đổi mà thôi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận