Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1303 -




“Tiểu điện hạ, chẳng lẽ chúng ta cứ để như vậy sao?”
Sau khi Yến Mãn đi theo Tần Dung Dật trở về phủ Gia Tuyền thì đã được đưa về nhà để tĩnh dưỡng. Mệnh lệnh bắt buộc nếu hắn không lo nghỉ ngơi thật tốt thì nhất định không được rời khỏi cửa thành nửa bước.
Sau một thời gian dài vất vả thì cuối cùng hắn cũng hồi phục, sau khi nhận được sự chấp thuận của đại phu mới được ra ngoài, nào ngờ vừa bước ra khỏi nhà thì nghe đủ loại tin đồn trong phủ Gia Tuyền, điều khiến hắn bất mãn nhất là chuyện cầm quân của hắn bị đoạt lại.
Nhưng hắn cũng không vì vậy mà lo lắng, binh quyền đều ở trong tay hắn nói là dẫn binh nhưng thật ra lại là binh lính của Tần Dung Dật, bây giờ lấy lại binh quyền, cũng tương đương với việc thu lại binh quyền của Tần Dung Dật.
Yến Mãn nói xong, thấy Tần Dung Dật còn đang múa kiếm, lực trên kiếm yếu ớt, không nhịn được bước lên một bước: "Tiểu điện hạ!"
Thanh kiếm nhẹ nhàng lướt qua, lúc này Yến Mãn chỉ nhìn thấy ánh sáng trước mắt, mãi cho đến cổ họng có chút đau đớn thì hắn mới đưa tay lên sờ, lại phát hiện trên cổ đã hiện ra một đường máu.
Vết thương cực kỳ nông, nếu không đưa tay chạm vào, chờ đến khi máu chảy thì vết thương cũng đã kết vảy.
Nhưng lúc nãy rõ ràng hắn nhìn thấy Tần Dung Dật múa kiếm không dùng nhiều lực cho nên mới dám tiến lên, hiện tại vết thương trên cổ đã nói cho hắn biết, nếu Tần Dung Dật muốn thì vết thương còn có thể sâu hơn.
Tần Dung Dật cũng không thèm để ý hắn, thu kiếm lại xoay người đi vào viện nghỉ ngơi: "Lần sau thấy ta luyện kiếm thì tránh xa ra một chút."
“Đã rõ.” Yến Mãn vội vàng đáp rồi thở phào nhẹ nhõm, Tần Dung Dật nói như vậy có nghĩa là hắn không nổi giận nên vội vàng đi theo, đợi Tần Dung Dật ngồi xuống rồi lại mở miệng nói: "Tiểu điện hạ, bệ hạ trước giờ vẫn luôn coi trọng ngài, hiện tại làm như vậy nói không chừng là do có người khua môi múa mép."
“Người bảo Hoàng gia gia thu hồi binh quyền là ta.” Tần Dung Dật nằm trên ghế thuận miệng nói.
Yến Mãn sửng sốt: "Tại sao?"
“Ngươi không thích hợp,” Tần Dung Dật nâng mắt, “Bất kể là tính tình hay là kế dụng binh của ngươi đều không thích hợp để đối phó với thành Thần Linh, ta đã nói với Hoàng gia gia rằng ngươi chỉ thích hợp để phòng ngự chứ không thích hợp để tấn công. Nếu muốn đánh thành Thần Linh nên thu hồi binh quyền trong tay ngươi."
“Nhưng binh quyền…” Yến Mãn muốn giải thích rằng hắn không phải chỉ biết phòng ngự, nhưng khi nói ra lại thấy không thích hợp lắm, nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Tần Dung Dật không đáp lại hắn, tiếp tục nói: “Hoàng gia gia nghe ta nói vậy, liền khen ta một hơi ba tiếng “Tốt”, đặc biệt còn ban thưởng đồ tốt, Hoàng gia gia lớn tuổi rồi nên không chịu nổi chuyện kích thích, hơn nữa từ trước đến nay người muốn thứ gì cũng không dễ dàng từ bỏ."
Yến Mãn há miệng, tựa hồ đã hiểu ý của Tần Dung Dật.
“Trên đường tới đây, thần cũng nghe được không ít tin tức,” Yến Mãn nhỏ giọng nói, “Nghe nói trong thành Thần Linh, ngay cả thường dân cũng không thiếu dược phẩm, dược phẩm ở thành Thần Linh cũng không giống những nơi khác, nghe đồn rằng trong thành Thần Linh có một loại tiên dược có thể khiến người ta trường sinh bất tử."
Quyền lực, địa vị, phú quý, trường sinh bất tử... Bất luận là ai thì cũng đều rất hấp dẫn, nhưng đối với vị hoàng đế cao cao tại thượng mà nói thì địa vị, quyền lực, của cải của hắn đều không ai sánh bằng, bây giờ hắn đã già, thứ duy nhất hắn thiếu đó chính là trường sinh bất tử.
Làm người thì khó ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của thuốc trường sinh bất lão, huống chi Tần Dung Dật chỉ là tôn tử mà hắn thương nhất, kể cả là nhi tử được lòng hắn nhất thì cũng không thể thay đổi ý định đã đưa ra của hắn.
Triệu Vương và Nhân Vương cùng tuổi, nhưng hoàng đế trong tương lai đã được định là thế hệ tiếp theo, thân thể hoàng đế cũng không thể chống đỡ được bao lâu nữa nên đều có thể đoán được tình hình sức khỏe của Triệu Vương và Nhân Vương.
“Nếu là ý của hoàng gia gia, phận làm tôn tử làm sao dám ngăn cản?” Tần Dung Dật nhắm mắt lại, giọng điệu không quá dao động, cũng không có tức giận, lại càng không có buồn bực giống như chỉ là chuyện thường ngày.
Từ ngày bị đưa về phủ Thạch Khẩu, Tần Dung Dật biết rằng cuối cùng cũng sẽ phải đưa ra lựa chọn, thay vì đợi đến khi không còn gì để đầu hàng, không bằng chủ động nhượng bộ dứt khoát dừng lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận