Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 322 -




“Đúng vậy, sau này ngươi sẽ biết, ngươi muốn ăn gì?” Du Ninh vẫn cười, sau đó liền đi qua kéo Du Ý đứng dậy, “Ta dẫn ngươi đi ăn đồ ngon, mấy ngày nay nàng lại mang tới một ít đồ ăn ngon, đại khái là có bỏ thêm muối, mùi vị gần đây đã trở nên tốt hơn rất nhiều so với trước đó.”
Lúc không cần đến trường học, Du Ninh cũng sẽ đi dạo khắp nơi, hiện tại còn có thêm một Du Ý, hai người bọn họ vừa vặn có thể kết bạn rồi cùng nhau đi dạo.
Du Ý hoàn toàn không biết gì về chuyện ở bên ngoài, ngay từ đầu còn có chút ngơ ngác, nhưng dưới sự dẫn dắt của Du Ninh, nàng rất nhanh đã quen thuộc với cuộc sống ở trấn nhỏ, ngay cả nàng cũng dần giống với con người hơn.
Cho tới bây giờ Điền Đường cũng chưa bao giờ quản chuyện của các nàng, ngay từ đầu Du Ý cũng không quá quen thuộc với những chuyện này, nhưng sau một thời gian dài, cảm xúc của nàng đối với trấn nhỏ cũng giống như những gì mà Du Ninh đã nói trước đó, quả thực cuộc sống ở nơi đây vô cùng dễ chịu và thoải mái.
Bọn họ đều là người máy, cảm xúc và các kiến thức tương ứng đều đã được đưa vào trong chip, phục tùng chủ nhân cũng chính là thiên tính của bọn họ, cho nên khi đối mặt với Điền Đường, các nàng đều sẽ không có bất kỳ tâm tư hay sự phản kháng nào.
Du Ý cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ phản kháng.
Nhưng cũng giống như những lời mà Du Ninh đã nói, sau khi quen với cuộc sống ở trấn nhỏ, nàng đã cảm nhận được rất nhiều thứ so với trước đây là hoàn toàn khác biệt, ngoài ra cuộc sống ở nơi này cũng rất thư thái, rất thoải mái.
Trải qua một thời gian ngắn ở nơi đây, nụ cười trên mặt của Du Ý đã không còn là nụ cười mà hệ thống đã lắp đặt sẵn nữa, mà đa số những cảm xúc mà nàng thể hiện ra ngoài đều là cảm xúc của nàng, thỉnh thoảng khi ở cùng với Điền Đường, tâm tình của nàng cũng càng ngày càng trở nên thả lỏng hơn.
Sau khi bệnh viện ở trấn nhỏ chính thức được khai trương, thân phận của Du Ý liền biến thành Du đại phu, tuy rằng được gọi là Du đại phu, nhưng thật sự cũng không có ai mang hài tử đến để khám bệnh.
Thứ nhất là vì nhìn Du Ý vẫn còn rất nhỏ, nhìn cũng không giống như là đại phu có y thuật cao siêu, thứ hai là ở trong trấn nhỏ còn có một vị đại phu được mọi người tán dương là Bạch đại phu, đa phần khi bị bệnh, sẽ theo bản năng nhớ tới Bạch Quán Chúng, thay vì là Du Ý.
Chẳng qua là sau khi bệnh viện được khai trương, thời gian Bạch Quán Chúng đến bệnh viện cũng coi như không ít
Ngày hôm đó, Bạch Quán Chúng lại một lần nữa đến bệnh viện để làm việc.
Sau đó không lâu, liền liên tục có người tới để xem bệnh, nhưng đều đến để tìm hắn, ngược lại, nếu so sánh, có lẽ bên phía Du Ý sẽ có chút hiu quạnh.
Bạch Quán Chúng nhìn qua mấy lần, đều thấy Du Ý bình tĩnh ngồi ở đó đọc sách, trong lòng thật sự cũng rất tò mò.
Du Ý dường như xuất hiện một cách đầy bất ngờ, sau khi bệnh viện xây xong, liền đột nhiên xuất hiện ở bên trong bệnh viện, chuyện này khiến cho hắn nhớ tới vị Du Ninh lão sư ở trong trường học kia.
Bọn họ đều là họ Du, đều không có nguồn gốc giống như nhau, lại được Điền Đường giao cho trọng trách, hắn không tin hai người họ không có quan hệ gì với nhau.
Kỳ thật Bạch Quán Chúng cũng rất tò mò thực lực của Du Ý sẽ như thế nào, trong mắt của hắn, tuổi của Du Ý quả thật vẫn còn rất là nhỏ.
Từ sâu trong nội tâm của hắn mà nói, hắn vẫn cho rằng thực lực của Du Ý quá bình thường, nhưng khi hắn nghĩ đến vị Du Ninh lão sư ở trong trường học, hắn lại có chút chần chờ, cứ như vậy trong lúc do dự, hai người cứ như vậy mà không hề trao đổi gì với nhau, cứ tiếp tục trải qua những ngày tháng cùng làm đồng nghiệp.
“Phục Linh!”
“Cha? Người gọi ta?” Bạch Phục Linh cầm bút, không cam lòng đi tới.
Bạch Quán Chúng nhíu mày nhìn hắn: “Ngươi không thể học Du đại phu người ta hay sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận