Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1241 -




Chương 1241:
Nói tới đây, Điền Đường dừng bước chân lại, đứng ở cửa thang lầu quay đầu lại nhìn Vệ Lương Tài.
Vệ Lương Tài đứng ở bậc thang thang lầu, cách Điền Đường ba cái bậc thang, cũng khiến cho chênh lệch chiều cao giữa hai người so với bình thường dưới tình huống này càng kém nhiều hơn.
Vệ Lương Tài cũng chú ý tới điều này, nhấc chân đi xuống, đi đến cùng cái bậc thang với Điền Đường.
Điền Đường mỉm cười, tiếp tục đề tài phía trước: “Suy nghĩ của ngươi rất có đạo lý, nhưng trước tiên không đề cập tới thân phận của ta, không đề cập tới tình hình ở thành Thần Linh, nói về Vệ gia các ngươi đi, thời điểm lúc ban đầu ngươi tới huyện Khê Lâm đã bị bắt, ta đã nói ngươi rất nhiều rồi, ngươi cũng đã nhìn thấy được tình hình lúc ấy ở thành Thần Linh, nhưng ngươi vẫn muốn về kinh thành, khi đó những người xung quanh ta đều nói không nên thả ngươi đi, nhưng ta cảm thấy, Vệ thiếu tướng quân của Vệ gia hẳn là một thiếu tướng quân tuân thủ hứa hẹn.”
Tay Vệ Lương Tài giật giật.
Điền Đường vẫn cười: “Vệ gia các ngươi vẫn bảo vệ triều đình nhiều năm như vậy, ngươi có lẽ có thể tuân theo tâm của mình, bảo vệ bá tánh, lúc trước ta tin ngươi, hiện tại ta vẫn tin ngươi, về sau cũng như vậy, đương nhiên, ta cũng sẽ vẫn luôn kiên định với tâm của mình, vì mục đích chân chính là bá tánh an cư lạc nghiệp.”
Vệ Lương Tài nhìn Điền Đường, có lẽ là bởi vì tính cách của Điền Đường ở chung rất dễ gần, hắn trước nay đều không coi Điền Đường trở thành cao cao tại thượng, “Đế vương” lạnh nhạt vô tình.
Thần sứ không phải đế vương, Điền Đường cũng không phải hoàng đế, về điểm này hắn rất rõ ràng, các quan viên của thành Thần Linh cũng rõ điều đó, bá tánh thành Thần Linh cũng đều rõ ràng.
Từ khi Vệ Lương Tài có ký ức, hắn biết địa vị ở Vệ gia không giống nhau, khi hắn còn nhỏ, rất khó nói ra được không giống nhau rốt cuộc thể hiện ở điểm nào, cho đến khi lớn lên, hắn mới dần dần rõ ràng.
Áp lực Vệ gia không chỉ có quyền thừa kế, còn có đến từ kiêng kị của hoàng thất.
Rất nhiều lần trằn trọc, Vệ Lương Tài cũng sẽ có ủy khuất, ủy khuất là Vệ gia rõ ràng đã làm tốt nhất, hiển nhiên Vệ gia đã dành lòng trung thành lớn nhất, vì cái gì vẫn là không thể được tín nhiệm, vẫn bị coi có thể nổi dậy bất cứ lúc nào.
Đối với cái xưng hô Vệ thiếu tướng quân này, người ở bên ngoài xem là vinh quang, nhưng ở trong mắt của Vệ Lương Tài, dưới cái xưng hô này là hắn ngày qua ngày như đi trên băng mỏng.
Ai có thể nghĩ đến, mặt ngoài quân Vệ thiếu tướng xem ra khí phách hăng hái kỳ thật lại là người rất bảo thủ, hết thảy mọi việc hắn làm, đều vượt quá điểm mấu chốt chịu đựng của hoàng thất, cho dù là gây sự nghịch ngợm, cũng là vì tranh thủ sự tín nhiệm của hoàng thất, làm cho hoàng thất bớt đi một phần kiêng kỵ đối với Vệ gia.
Hết thảy là bởi vì việc hoài nghi của hoàng thất, đều bị hắn gắt gao bóp chết trong lòng.
Không dám làm, không thể làm, không dễ làm, thời điểm hắn ở kinh thành, mỗi ngày tỉnh lại chuyện thứ nhất chính là ở trong đầu nghĩ xem lần này mình có thể làm những việc gì, không thể làm việc gì, những lần ăn chơi trác táng hắn nên làm, hết cái này đến cái khác, toàn bộ đều nằm trong kế hoạch của hắn.
Dần dần, hắn cảm thấy có lẽ mình thật là một người không học vấn, không nghề nghiệp.
Cho đến khi hắn lần đầu tiên làm chuyện khác người.
Để những tù binh ở lại thành Thần Linh.
Sau khi trở về, chuyện này vẫn đồng nghĩa với việc hắn “ăn chơi trác táng cùng với không học vấn không nghề nghiệp”, hắn bị ăn một trận đòn, nhưng không có người nào hoài nghi hắn đã làm cái gì, rốt cuộc ấn tượng về hắn trong lòng mọi người sớm đã ăn sâu bén rễ.
Nhưng chỉ có hắn biết, có một số việc từ ngày đó đã bắt đầu, bắt đầu nảy mầm mọc rễ, đáy lòng hắn chậm rãi trưởng thành lên.
Đến bây giờ, khi gieo hạt giống đó đã trưởng thành một cây đại thụ.
Vệ Lương Tài lui về phía sau một bước, khom người xuống: “Đa tạ thần sứ đại nhân, ta đã rõ nên làm như thế nào, Vệ gia trước nay đều không làm sai việc gì hết, từ lúc trước trung thành với triều đình, đến bây giờ trung thành với thành Thần Linh, Vệ gia vẫn luôn đều ở làm đúng việc, Vệ gia trung với quốc, trung với dân, sau này cũng trung với tâm.”
Điền Đường mỉm cười: “Về sau cũng vất vả cho ngươi.”
Vệ Lương Tài trịnh trọng gật đầu, ngay sau đó tựa hồ là cảm thấy lời mình nói lúc trước quá mức trịnh trọng, có chút ngượng ngùng, vội nói muốn đi huyện Thanh An, nói với Điền Đường, rồi nhanh chóng rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận