Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 656 -




Chương 656:
Điền Đào Hoa nghe xong, trong mắt liền để lộ ra nụ cười nhợt nhạt: "Ngươi nghĩ thông suốt rồi sao?”
"Ừ, ta đã nghĩ thông suốt rồi." Điền Kim Hoa gật đầu, "Ta cũng không sợ bọn họ, nhưng bọn họ dù sao cũng là cha nương ruột của ta, ta sẽ làm tốt chức trách làm nữ nhi, kẹo của thần sứ đại nhân, ta sẽ vẫn cất giấu cho thật tốt, cuộc sống sau này, cuộc sống của ta sau này nhất định sẽ rất hạnh phúc."
"Đừng giấu." Điền Đào Hoa nắm chặt tay của Điền Kim Hoa, "Ngươi cứ ăn đi, kẹo ăn vào trong miệng mới là ngọt, nếu chỉ đặt ở đó, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không biết được nó ngọt đến mức nào."
Điền Kim Hoa quay đầu.
Nụ cười ở trên mặt của Điền Đào Hoa cũng càng sâu hơn: "Tiểu muội sẽ thật cao hứng nếu ngươi trải qua những ngày ngọt ngào và tốt lành, không chỉ có ngươi, tất cả mọi người ở trấn Thần Linh đều giống nhau."
Điền Kim Hoa cúi đầu, nàng giang tay ra, nhìn đường ở trong lòng bàn tay.
Sau khi nhìn trong chốc lát, nàng đã gạt lớp kẹo mỏng ở bên ngoài đường ra, rồi trịnh trọng bỏ vào trong miệng.
Điền Đào Hoa: "Có ngọt không?”
“Ừ, rất ngọt!” Điền Kim Hoa gật đầu, đáy mắt của nàng cũng mang theo ý cười.

Mấy ngày trước, khi mọi người ở thôn Điền gia vừa trở về, vẫn còn có chút bối rối, nhưng cuộc sống lại không hề cho bọn họ quá nhiều thời gian để bối rối.
Dù cho bản thân của bọn họ đã có nhà cửa ở trấn Thần Linh, vì vậy cũng không cần phải gánh vác các chi phí của nhà cửa, nhưng bọn họ cũng cần phải mua thêm không ít đồ vật, ngoại trừ thức ăn hằng ngày, còn cần phải mua thêm chăn bông, áo bông, giày bông, mỗi một thứ đều là một khoản chi tiêu không nhỏ.
Vì cuộc sống, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, bọn họ cũng đã học được cách đi tìm việc làm để kiếm tiền.
Cũng may mà hệ thống công tác của trấn Thần Linh cùng đã dần dần hoàn thiện, sau khi mọi người bắt đầu làm việc thì mới phát hiện, công việc ở trấn Thần Linh so với trong tưởng tượng của bọn họ lại càng thoải mái hơn không ít, quan trọng nhất là họ có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
Đừng nói là so với lúc mà họ làm việc ở trong mỏ quặng, cho dù là so với thời gian ở thôn Điền gia trước kia, cuộc sống hiện tại lại càng tốt đẹp hơn.
Cuộc sống từ tiết kiệm cho tới xa xỉ, thích ứng cũng rất nhanh chóng.
“Ta đã nói là ta biết con sông này, ta nói không có sai chứ?”
"Ngươi cũng thật là lợi hại, thậm chí ngay cả con sông này cũng có thể nhận ra, nhưng cho dù ta bây giờ có nhìn, cũng vẫn cảm thấy có chút không giống ?”
“Điền lão tam cùng với Điền Ngưu đều nói phải, nhất định là vậy, ta làm sao cũng không thể nghĩ tới, một ngày nào đó ta sẽ lại có thể trở lại thôn Điền gia, hơn nữa thôn Điền gia còn trở nên tốt như vậy.”
“Bây giờ phải gọi là trấn Thần Linh.”
"Đúng đúng đúng, trấn Thần Linh, ta cứ quên cái tên này, ngươi nói hiện tại cuộc sống ở nơi đây, sao lại có thể trôi qua nhẹ nhàng như vậy, buổi tối lúc ngủ, đều cảm thấy trong lòng có chút bất an, giống như không phải là sự thật.
"Ai mà không phải chứ, thôn Điền gia, trấn Thần Linh, còn có thần nữ, nếu như lúc trước chúng ta không rời đi, có phải là đã trải qua những ngày tháng tốt lành như vậy hay không?"
"Nói đến chuyện này.” Người nói chuyện đột nhiên hạ giọng, "Hiện tại những người đó đều đang nháo ầm ĩ, nói rằng lúc trước đã bỏ rơi bọn họ, hiện tại thấy người ta có thể sống tốt, liền sống chết muốn đeo bám để cùng nhau sinh hoạt qua ngày, cái khác thì không sao, bỏ lại cha nương của mình, giờ còn dám đeo bám lại bọn họ, còn không biết xấu hổ hay sao?"
“Còn có người bỏ lại hài tử, Kim Hoa không phải đã bị cha nương bỏ lại sao? Nếu muốn ta nói, mọi chuyện đã qua lâu như vậy, thật vất vả mới có thể trở về để sống tốt, ai nấy tự lo đi, tiểu hài tử nhà ta tuổi cũng nhỏ, ta cũng không đành lòng mà bỏ nó lại."
"Ta cũng vậy, nhưng ta cũng đành chịu, bây giờ nghĩ lại, còn không bằng lúc ấy ở lại mà sống tốt, nhưng tình huống của lúc đó, nếu đem tiểu hài tử cùng với lão nhân ném ở bên ngoài, không che giấu cho bọn họ thật tốt, ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì, có nhiều thổ phỉ như vậy, ta cũng đã nghĩ thông suốt rồi, chúng ta phải kiên định để có thể sống qua ngày, thành thật sống qua ngày, mới có thể sống tốt được."

Bạn cần đăng nhập để bình luận