Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1232 -




Chương 1232:
“Những người này càng ngày càng quá đáng,” Diệp Đài quay đầu lại, “Dạo này huyện Thanh An không có việc gì làm sao? Tại sao những người này lại nhàn nhã như vậy?”
Người bên cạnh cúi đầu, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ nguyên nhân vì sao bá tánh tụ tập ở chỗ này, trong lòng Diệp Đài chắc chắn cũng rất rõ, nhưng mọi chuyện này đã đến tình trạng như vậy, không thể không nói ra.
“Đại nhân nói rất đúng, dạo này bá tánh huyện Thanh An đúng là lơi lỏng không ít. Thuộc hạ sẽ lập tức đi cảnh cáo bọn họ, tuyệt đối sẽ không cho bọn họ làm thêm điều gì phiền toái tới đại nhân, thêm phiền toái đến huyện Thanh An.”
Diệp Đài không có ý kiến gì, chỉ là quét mắt về hướng bá tánh rời đi, sau đó xoay người đi lên trên tường thành.
Chỉ hơn nửa tháng ngắn ngủi, khung cảnh trước mắt đã đối lập với trước kia, xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Tuy rằng không thể thay đổi hoàn toàn như thành trì lớn xuất hiện trong một đêm như trước, nhưng chỉ nhìn vào từng mảnh khai khẩn ra tới đồng ruộng, cùng với làn khói bếp bay ra từ trong thành phía xa xa, có thể cảm giác được toà nhà trong thành đối diện có rất nhiều nhân khí.
Hiện tại có lẽ huyện Thanh An đã ở trạng thái “phong bế”, nhưng Diệp Đài vẫn biết tình huống ở bên ngoài, như là tên của toà thành đối diện.
Huyện Thanh Bình.
Cái tên này là “lượng thân định chế” của huyện Thanh An, nhưng huyện Thanh An và huyện Thanh Bình kết hợp với nhau sẽ ra từ “Bình an”. Mỉa mai thay, đây có lẽ là do đối phương đang châm chọc lựa chọn trước kia của huyện Thanh An.
Diệp Đài giấu cảm xúc vào đáy mắt, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào bên đối diện.
Mấy ngày nay, huyện Thanh Bình dẫn người đi ra ngoài, tập hợp tất cả nông dân chung quanh trừ phạm vi của huyện Thanh An ra và gom lại vào huyện Thanh Bình. Tuy rằng trong quá trình này cũng sẽ xuất hiện một vài hộ nông dân không muốn, nhưng với đại đa số nông dân mà nói, có thể từ trong thôn đi vào trong thành vốn đã là suốt đời nguyện vọng của họ, huống chi huyện Thanh Bình cũng có rất nhiều đất đai màu mỡ.
Tuy rằng những mảnh ruộng đó cũng không thuộc về những nhóm người nông dân khai khẩn, nhưng nông hộ sẽ có tiền công, có tiền công sẽ có thể thể mua được các loại đồ ăn, quần áo, thậm chí là một ít đồ vật mà bình thường không có.
Huống chi sau khi lựa chọn đến huyện Thanh Bình, nhóm nông dân sẽ không cần phải nộp lương thực lên nữa, cũng không cần phải lo lắng khi thời tiết đột nhiên thay đổi, lại càng không cần lo lắng phải làm sao khi kho lúa lương thực bị hỏng. Huyện Thanh Bình có thành Thần Linh chống lưng, tất cả những vấn đề ấy không cần phải lo lắng nữa.
Ở nơi đó, mỗi một ngày đều phát sinh thay đổi lớn.
“Rõ ràng bọn họ có thể làm chuyện này từ sớm, tại sao hiện tại mới động thủ chứ?” Trong mắt Diệp Đài lộ ra một chút cảm xúc phẫn nộ, “Cái gì bọn họ cũng có thể làm được, thậm chí còn có thể dùng thần lực để chế tạo ra một tòa thành, tại sao chỉ phái mấy người vô dụng đến đây làm gì?”
So sánh với huyện Thanh An thì hiện giờ huyện Thanh Bình tiến triển thay đổi cực nhanh, Diệp Đài đã chứng kiến thấy tất cả sự thay đổi. Điều này khiến hắn nhận ra có lẽ ngay từ đầu, thành Thần Linh không thèm để huyện Thanh An nhỏ bé này vào mắt.
Huyện Thanh An cũng chỉ có một mảnh ruộng lớn mà thôi. Một đoạn thời gian rất lâu trước kia, Diệp Đài và người của Cát gia đều đều coi mảnh ruộng đó là kho báu lớn nhất của họ, dù như thế nào, bọn họ cũng sẽ không từ bỏ mảnh ruộng quý giá này.
Trên thực tế này báu vật quý giá này xác thật rất quan trọng với mấy vị quan phủ trước đó, một khi bị phát hiện, nhất định sẽ bị cướp đi, nhưng đối thành Thần Linh mà nói, báu vật quý giá này tựa hồ cũng chỉ giống một mảnh ruộng bình thường mà thôi.
Rốt cuộc thành Thần Linh chỉ tốn nửa tháng đã có thể khai khẩn mảnh ruộng lớn như vậy. Chỉ sau một khoảng thời gian, quy mô của cánh đồng trước mắt rất nhanh sẽ có thể vượt qua cánh đồng quý báu của thôn Cát gia.
Diệp Đài nắm chặt nắm tay, trong mắt trong lòng chỉ còn lại có ba chữ —— thành Thần Linh.
……
Huyện Thanh Bình .
“Có một vấn đề, đại nhân có thể giải đáp giúp ta không?” Từ lúc huyện Thanh Bình bắt đầu đi vào quỹ đạo, Thường Lâm liền bắt đầu tiếp nhận công việc của huyện thành. Trong quá trình làm việc tiếp xúc với rất nhiều bá tánh, đồng thời cũng có rất nhiều bá tánh thắc mắc.
Có một vài vấn đề hắn có thể tự mình trả lời, nhưng cũng có vấn đề hắn tìm không biết giải đáp như nào, cũng không biết đi đâu để tìm đáp án.

Bạn cần đăng nhập để bình luận