Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1052 -




“Không giống, nương, ta muốn làm y tá không phải vì tiền lương, ta chỉ là thích làm y tá, ta muốn trợ giúp người khác, trợ giúp những người bị bệnh kia.” La Vũ Cầm lập tức nói.
“Ngươi đi giúp người khác, ai sẽ giúp nhà chúng ta?” La mẫu lần nữa hít sâu, mạnh mẽ đứng dậy đi ra ngoài, “Không được, ta mặc kệ việc này, càng quản càng tức, ta sợ có một ngày ngươi khiến ta tức chết mới tốt.”
La Vũ Cầm vội vàng đứng dậy, trịnh trọng hô một tiếng: “Nương…”
Nhưng La mẫu chỉ khoát tay, vẫn kiên định đi ra ngoài.
La Vũ Cầm nhìn bóng lưng của nàng rời đi, hốc mắt dần dần đỏ lên, hồi lâu sau, nàng mới lại ngồi xuống, nhìn người trước mắt: "Cha…"
La phụ cúi đầu thở dài một tiếng: “Nương ngươi nói rất đúng, tất cả mọi người chen vỡ đầu muốn vào xưởng dệt, ngươi thật không dễ dàng thi đậu, như thế nào lại muốn rời đi đây?”
“Cha, ta biết.” La Vũ Cầm cắn môi, “Kỳ thật lúc thi đậu xưởng dệt ta cũng rất cao hứng, ta thật sự rất vui, nhưng cha, ta vẫn muốn làm y tá.”
“Nếu cha không cho ngươi đi ngươi sẽ chọn thế nào?” La phụ hỏi.
La Vũ Cầm nói xong, đột nhiên dừng lại, hồi lâu sau lắc đầu, “Ta cũng không biết, cha nương rất tốt với ta, ta khẳng định không thể hoàn toàn không để ý cha nương, nhưng ta cũng muốn làm y tá, nếu như không thể đi, ta nhất định sẽ hối hận cả đời.”
La phụ chậm rãi thở ra một hơi, nhắm mắt lại rồi mở miệng lần nữa: “Vậy ngươi đi đi.”
“Cha, kỳ thật y tá rất tốt…” La Vũ Cầm nói xong, đột nhiên nhớ tới La phụ nói cái gì, bỗng dưng ngẩng đầu, kích động trực tiếp từ trên ghế nhảy dựng lên, “Cha, người đồng ý với ta?”
La phụ nhìn dáng vẻ của nàng, bất đắc dĩ lắc đầu bật cười: “Ngươi nha, từ nhỏ đã như vậy, thứ mình nhận định cho tới bây giờ cũng sẽ không nhả ra, cho dù là khi bé đoạt đồ ăn với đệ đệ, cũng cho tới bây giờ cũng không nhận thua.”
La Vũ Cầm há miệng, trên mặt lộ ra chút ngượng ngùng.
“Ta nói như vậy không phải trách ngươi, nương ngươi luôn nói ta dung túng ngươi, chỉ là ta nghĩ, nếu sau khi lớn lên tính cách ngươi vẫn giống như khi còn bé, cho dù gả đi cũng sẽ không chịu thiệt, ở thế đạo này, ngươi không chịu thiệt mới là quan trọng nhất.” La phụ nhẹ giọng nói, “Tuy nhiên hiện tại ngươi đã trưởng thành, còn chưa đợi được ngươi gả đi, ở nhà đã trở nên cường thế.”
“Cha … ta … ta chỉ là … ta chỉ cảm thấy y tá rất tốt.” Thanh âm La Vũ Cầm càng ngày càng thấp.
“Ngươi cảm thấy rất tốt thì đi đi.” La phụ mở miệng, “Tuy nhiên trước đó đã nói rồi, lần này ngươi đi thi y tá, thần sứ đại nhân cũng nói không nhất định tất cả mọi người thi đậu đều có thể làm y tá, hiện tại nếu ngươi đã chọn con đường này, sau này cũng đừng hối hận, đừng đến lúc đó không thi đậu lại đến chỗ cha khóc, nếu thật sự là như vậy, ta sẽ xem thường ngươi."
"Sẽ không." vẻ mặt La Vũ Cầm so với trước nghiêm túc hơn không ít, sau khi nói xong lại nhấn mạnh một lần, "Cha, lúc trước ta có thể thi đậu xưởng dệt, sau này cũng nhất định có thể thi đậu y tá, dù là lần đầu tiên không thi đậu, ta cũng sẽ thi lần thứ hai lần thứ ba, ta nhất định sẽ lần nữa làm cho người kiêu ngạo."
Nói tới đây, trên mặt La phụ cũng có nụ cười: “Ngươi nói thật?”
“Đúng vậy, nói được làm được.” La Vũ Cầm lập tức gật đầu, sắc mặt dần dần đắc ý, “Cha còn không tin ta sao? Chuyện ta nói chưa từng hối hận, hơn nữa cho dù ta thi đậu y tá, ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ đi học, bây giờ là y tá, sau này không chừng ta còn có thể lên làm bác sĩ.”
La phụ nhướng mày nhìn nàng: “Nữ đại phu?”
“Không đúng, cha, là bác sĩ, giống như bác sĩ Du vậy.” La Vũ Cầm nắm chặt tay, “Cha, chờ ta thi đậu y tá, lại thi đậu bác sĩ, về sau cha nương già rồi, cho dù không cẩn thận sinh bệnh, cũng không cần đi cầu người nữa, ta khám bệnh cho hai người.”
Thần sắc La phụ hơi thay đổi một chút, rất nhanh liền khôi phục bình thường, cười nhìn nàng: “Ngươi đến lúc đó khẳng định đã lập gia đình, còn có thể chiếu cố cha nương sao?”
La Vũ Cầm đúng lý hợp tình nói, "Cha nương đối tốt với ta, nuôi ta lớn lên, sau này ta cũng nhất định phải nuôi cha nương, cho dù muốn tìm tướng công, khẳng định cũng phải tìm người nguyện ý cùng ta chăm sóc cha nương, nếu hắn không muốn, cùng lắm thì hoà ly, dù sao đến lúc đó ta khẳng định làm y tá, tiền mình kiếm được cũng có thể nuôi cha nương."

Bạn cần đăng nhập để bình luận