Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 448 -




Điền Đường suy nghĩ, giữa việc sản xuất giấy cứng và giảm giá cả của giấy vệ sinh xuống tầm trung, thì nàng lựa chọn cái sau, giá cả của giấy vệ sinh hạ xuống, lợi nhuận cũng sẽ giảm thêm một tầng so với lợi nhuận vốn đã thấp, nhưng thứ này vốn dĩ chính là đồ dùng hằng ngày, vẫn là lấy số lượng làm chủ.
Đồng thời nàng cũng tuyên bố nhiệm vụ ở đại sảnh giao dịch trấn Thần Linh, mở rộng số lượng hộ vệ, từ 300 gia tăng đến 600.
Nhiệm vụ phát ra, bên phía trấn Thần Linh rất nhanh đã có phản ứng.

Người ở lại trấn Thần Linh để quản lý vệ đội chính là Lỗ Anh.
Trong khoảng thời gian này, vệ đội của trấn Thần Linh vẫn một mực dựa theo phương thức tuyển chọn lúc ban đầu để tiến hành, cách một đoạn thời gian đều sẽ có một lần đấu loại, mười người có xếp hạng cuối cùng sẽ bị đào thải, sau đó cũng sẽ tiến hành lựa chọn ra mười người dự bị để gia nhập đội trong các cư dân của trấn Thần Linh.
Mười người rời đi cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội, chỉ cần năng lực của bọn họ có đủ, chỉ cần bọn họ trổ hết tài năng trong trận đấu, vẫn sẽ có cơ hội để quay về vệ đội.
So với công xưởng và xí nghiệp, công việc vệ binh này cũng không ổn định lắm, hơn nữa bọn họ cần phải đi ra ngoài để tuần tra, khả năng gặp phải nguy hiểm cũng tương đối lớn, nếu so sánh với các công nhân, thân phận là đội viên của vệ đội cũng không chiếm ưu thế cho lắm.
"Công việc của vệ đội rất vất vả mà nguy hiểm, vì sao các ngươi đều nguyện ý gia nhập vệ đội?" Bùi Phong Bình đứng ở bên cạnh sân thi đấu, trong lòng hắn mang theo tràn đầy nghi hoặc, sau đó liền tìm một người đang chờ để hỏi.
Từ khi hắn đến trấn Thần Linh cho đến hiện tại, cũng đã qua hơn mười ngày, những ngày này hắn luôn nhìn thấy rất nhiều thứ mà trước đây hắn chưa từng nhìn thấy, hắn cũng đã nhìn thấy rất nhiều người, đặc biệt là ở trong học đường, hắn nhìn thấy bá tánh nơi đây hoàn toàn trái ngược với những bá tánh ở bên ngoài.
Dân của trấn Thần Linh đều có thể nhập học.
Lúc ban đầu, Bùi Phong Bình đã từng khịt mũi coi thường chuyện này mà, hắn vẫn luôn cho rằng học tập thì vẫn nên toàn tâm toàn ý mà tập trung, giống như bá tánh của trấn Thần Linh vậy, vừa học tập, lại vừa công tác, tất nhiên bọn họ cũng sẽ không bị mất đi sự tập trung.
Nhưng chờ đến lúc hắn đi vào học đường, lúc bắt đầu nghe giảng bài, hắn mới phát hiện dân chúng của trấn Thần Linh cũng không quá đề cao thành tích học tập của mình, bọn họ chỉ muốn dựa vào việc học tập để có thể thi vào công xưởng, từ đó giúp bọn họ có thể kiếm được công việc tốt để kiếm tiền và giúp cho họ có thể trải qua những ngày tháng tốt lành
Sau khi xác nhận chuyện này, Bùi Phong Bình cũng đã từng cảm thấy bất mãn với chuyện này, nhưng mỗi lần mà hắn có ý nghĩ như vậy, không bao lâu sau cũng sẽ có học sinh xúm lại chỗ này, để hỏi hắn một ít vấn đề đơn giản mà hắn có thể trả lời.
Cách viết một chữ, cùng với cách dùng một từ, cách tính một đề bài... Những nội dung này hắn chỉ cần tốn mấy giờ là có thể hiểu được tất cả, trong mắt những dân chúng bình thường, những thứ này đối với bọn họ chính là một điều hoàn toàn mới mẻ.
Giống với việc đặt bọn họ ở trong một thế giới hoàn toàn mới.
Học đường của trấn Thần Linh vẫn luôn cung cấp rất nhiều, không chỉ là cơ hội học tập, còn có cả giấy bút cùng với sách giáo khoa. Hơn cả, còn có những lão sư nguyện ý dạy cho bọn họ học.
Bùi Phong Bình rất dễ dàng nhận ra được trong nhóm lão sư ở học đường của trấn Thần Linh, chỉ có mấy vị là lão sư chân chính, còn lại đều là những học sinh ở lớp trên, ngoài học tập ra còn có thể dạy học cho học sinh ở lớp dưới, sau đó liền dùng cách thức này để kiếm tiền sinh hoạt phí.
Cứ như vậy, học sinh lớp trên có thể lực không quá cường tráng cũng chỉ có thể dùng toàn bộ thời gian vào việc học tập, mà cũng không cần miễn cưỡng chính mình đi làm những công việc khó nhọc, học sinh lớp dưới nếu có lão sư giảng dạy, tiến độ học tập của bọn họ cũng có thể nhanh hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận