Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 301 -




"Ta hiểu," Điền Đường gật đầu, không làm khó hắn nữa, viết hai chữ "triều đình" ở trên giấy, sau đó vẽ vài vòng ở bên ngoài hai chữ này, chú trọng đánh dấu, "Chỉ cần bọn họ còn sống, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ mang bọn họ trở về."
Lỗ Anh cúi đầu, cẩn thận nhìn về phía Điền Đường, trong lòng đã vì Văn Bình mà mặc niệm, đồng thời đáy lòng hắn còn mơ hồ có mấy phần mừng thầm.
Hắn có một sự chờ mong, chờ mong có lẽ có một ngày, phủ Lâm Xuân cũng có thể trở nên yên tĩnh thanh bình.
Điền Đường không để ý đến suy nghĩ của Lỗ Anh, sau khi lập xong kế hoạch đơn giản, bắt đầu chọn người.
Đầu tiên lấy tình huống của phủ Lâm Xuân, nam tử tráng niên khẳng định không thể đi, cho nên phải bỏ qua đoàn người Lý Nhị Trụ, tiếp theo là nữ tử, vì suy nghĩ đến sự an toàn của các nàng, cũng đi càng ít càng tốt.
Như vậy tính ra, người đi ngoại trừ chính bản thân nàng, còn có thể mang theo Chu Phong Mộc, Bạch Quán Chúng, cùng với Lỗ Anh nhất định phải đi.
Chu Lý Viễn và Mai Kỳ cần ở lại thôn Điền gia để xử lý công tác, y thuật của Bạch Quán Chúng có tác dụng lớn, Chu Phong Mộc và nàng đều là hài tử, vấn đề cũng không lớn, về phần Lỗ Anh, dù sao hắn cũng là người của phủ Lâm Xuân, có thể có tác dụng dẫn đường.
Nhưng mà tổ hợp như vậy tựa hồ vẫn còn thiếu.
Nếu như trong này lại có một nữ quyến trưởng thành, có lẽ thích hợp hơn một chút, người đầu tiên Điền Đường nghĩ đến chính là Vương Tú Tú, dù sao Vương Tú Tú cũng có khí lực lớn, vấn đề nguy hiểm sẽ nhỏ một chút.
Chỉ là nghĩ đến Vương Tú Tú còn có hai hài tử muốn mang theo, đi ra ngoài vài ngày cũng không thích hợp lắm.
Cuối cùng vẫn là Lỗ Anh sau khi nghe nói chuyện này, dẫn theo một người tới.
Khi Điền Đường thấy rõ tướng mạo của người được đưa tới, có chút kinh ngạc: "Là ngươi?”
Người này không phải ai khác, chính là nữ nhân lúc trước ở trong một đám tù binh, sống chết không muốn tách ra với nương của mình.
"Thần sứ đại nhân, lần này đi phủ Lâm Xuân, có lẽ ta đi sẽ thích hợp hơn."
"Ta nhớ rõ ngươi hình như gọi là... Anh Tử, ta nghe nương ngươi gọi ngươi như vậy, vì sao ngươi cho rằng mình thích hợp hơn?"
Anh Tử mỉm cười: "Đúng vậy, thần sứ đại nhân, ta tên là Ứng Liên, Ứng là nên, Liên là hoa sen, mẹ ta cảm thấy Liên quá nhu nhược, không dễ dàng sống sót trong loạn thế này, vì vậy vẫn luôn gọi ta là Anh Tử, nghe Lỗ đại ca nói lần này thần sứ đại nhân muốn đi phủ Lâm Xuân, nói như vậy, có lẽ tìm một nữ nhân nhìn qua suy yếu một chút, lại già nua một chút sẽ thích hợp hơn.”
Trong khoảng thời gian này Ứng Liên ở thôn Điền gia, so với lúc mới tới đã tốt hơn rất nhiều, nhưng tình huống của nàng ấy lại giống như những gì nàng ấy đã nói, sẽ càng thêm già nua suy yếu.
Đặc biệt là so với Vương Tú Tú, rõ ràng Ứng Liên tuổi nhỏ hơn một chút, nhưng nhìn vào ngược lại sẽ cảm thấy nàng ấy lớn hơn không ít.
"Lần này đi phủ Lâm Xuân, có thể sẽ gặp nguy hiểm." Điền Đường nhìn nàng.
Chỉ riêng tư tâm mà nói, nàng rất bội phục Ứng Liên, dù sao dưới tình huống như lúc trước, nàng ấy còn có thể lựa chọn cùng bà bà đi trên con đường có khả năng phải chết không thể nghi ngờ, có thể nhìn thấy được phẩm hạnh của nàng ấy.
Ứng Liên vẫn cười nói: "Không sao, lúc tới Lỗ đại ca đã nói với ta rồi.”
“Nương ngươi nói như thế nào?" Điền Đường nhắc tới lão nhân vẫn luôn được Ứng Liên chiếu cố kia.
"Nương ta nói nếu thần sứ đại nhân có thể chọn trúng ta, để cho ta cùng đi phủ Lâm Xuân, là phúc khí của chúng ta, chúng ta ở thôn Điền gia đã có được rất nhiều thứ, dù sao cũng phải trả giá." Ứng Liên nhìn về phía Điền Đường, trong ánh mắt của nàng ấy hoàn toàn bị ánh sáng bao phủ.
Điền Đường bị ánh mắt như vậy nhìn, trong mắt dần dần nhiều hơn vài phần ý cười: "Ta đồng ý."
Ứng Liên bỗng dưng nhìn về phía Điền Đường.
Điền Đường nhướng mày: "Còn không đi thu dọn đồ đạc?"
Ứng Liên vội vàng khom người: "Đa tạ thần sứ đại nhân!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận