Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 598 -




“Tề đại nhân đối xử tốt với chúng ta, vô luận thế nào chúng ta cũng sẽ không phản bội hắn!”
“Cũng không có ai kêu ngươi phản bội hắn.” Điền Đường bình tĩnh nói, nhìn về phía đám người cười nhẹ rồi quay đầu ra nói với đám người ở ngoài làm cho bọn họ một chút đồ ăn, “Các ngươi cứ ăn trước đi, ăn xong thì đi tắm rửa, quần áo các thứ ta đã chuẩn bị tốt cho các ngươi. Nhưng chính các ngươi phải chú ý chút, nếu như các ngươi chạy, ta cũng không thể bảo đảm an nguy cho Tề Duệ Đạt đâu.”
Điền Đường trầm giọng nói, mấy người khác đồng thời nắm chặt tay lại.
“Thần sứ đại nhân, việc của bọn họ giao cho ta đi.” Mai Kỳ chủ động tiến lên, muốn tiếp nhận nhiệm vụ sắp xếp bọn họ.
“Cũng được, người cũng đã tương đối quen những công việc ở trấn Thần Linh.” Điền Đường gật đầu, “Nhưng mà vài người có tình huống đặc thù, tạm thời tìm trước một chỗ cho bọn họ ở. Có thể phân công cho họ một vài công việc đơn giản, tạm thời đừng cho bọn họ làm đường.”
“Vâng, thần sứ đại nhân.”
Điền Đường gật đầu lần nữa, cũng khá yên tâm khi để Mai Kỳ quản những người này. Dù sao Tề Duệ Đạt đang ở trong tay nàng, nếu những người này thật sự để ý đến Tề Duệ Đạt thì chắc chắn sẽ không chạy trốn.
Huống chi bọn họ đang ở trung tâm trấn Thần Linh, ở ngoài trấn còn có vệ đội, bọn họ không thể lặng lẽ rời đi được.
Sau khi giao người cho Mai Kỳ, Điền Đường xoay người đi xử lý chuyện khác.
Điền Đường rời đi không bao lâu, rất nhanh đã có người đưa đồ ăn tới.
Căn cứ vào nguyên tắc chiêu đãi khách, thức ăn bày ra trước mặt mọi người vô cùng phong phú. Trên cơ bản chỉ cần trấn Thần Linh có đồ ăn gì cũng sẽ được đặt ngay ngắn ở đây một ít.
Mấy người đã ở trong tù mấy tháng, thức ăn hằng ngày vẫn có thể ăn được, nhưng chẳng là gì so với đống đồ ăn trước mắt.
Lúc bọn họ đang nhìn mặt nhau muốn nói gì đó, bên ngoài lại có người nâng một cái bàn lại đây, đưa lên món chính để chiêu đãi khách nhân.
Gà, vịt, cá, heo… đồ ăn mặn phong phú hơn đồ ăn chay rất nhiều, hơn nữa nhìn cũng ngon miệng hơn.
Mấy người vốn tưởng rằng bàn ăn lúc nãy đã rất đầy đủ rồi, lúc này lại lên một bàn đồ ăn toàn thịt, lập tức họ lại cảm thấy bàn đồ ăn chay không còn ngon như lúc nãy.
Cho tới khi tất cả món ăn đều được bày ra, bọn họ mới nuốt nước miếng, chần chừ mà nhìn Mai Kỳ: “Tiểu ca, chúng ta có thể ăn tất cả sao?”
“Người tới chính là khách. Nếu các ngươi đã tới nơi này, thì chúng ta phải làm tròn bổn phận của chủ nhà. Nhưng không phải ngày nào cũng được ăn như vậy, chẳng qua hôm nay là trường hợp đặc biệt mà thôi.” Mai Kỳ nhìn mấy người, “đặc biệt” nhắc nhở.
Mấy người này liên tục gật đầu: “Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi. Nếu mà ngày nào cũng được ăn đồ ăn ngon như vậy thì chẳng khác gì mấy quan to quý tộc cả, chắc chắn là chúng ta không nghĩ như vậy rồi.”
Bọn họ mới từ trong nhà lao ra. Vốn đang nhớ thương chuyện của Tề Duệ Đạt, nhưng mà trước mắt lại bày ra một bản đồ ăn ngon như thế này, nếu mà không ăn thì không hay lắm.
Nghĩ như vậy, bọn họ nhìn lẫn nhau rồi bắt đầu tập trung vào ăn đồ ăn trên bàn.
Đồ ăn nóng hổi được bê lên, có đồ thì nhanh nguội, có đồ không, nhưng mấy người này ăn không màng đến đồ ăn còn nóng hay đã lạnh. Bọn họ cứ vội vàng gắp lên ăn, dù đồ ăn có nóng, bọn họ chỉ thổi vài cái rồi ăn luôn.
Mai Kỳ ngồi ở một bên làm bài tập, Thi thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn mấy người này. Thấy bọn họ tuy ăn nhanh nhưng không lãng phí đồ ăn thì cũng gật gù trong lòng.
Chưa nói tới việc khác, nhưng không lãng phí lương thực thì không phải là người quá tệ.
Cuối cùng hai bàn đồ ăn lớn vẫn còn dư một ít. Mấy người này còn muốn ăn nữa nhưng xoa bụng đã no căng, thật sự là không thể nuốt nổi nữa, ợ một cái rồi dùng ánh mắt lưu luyến nhìn đồ ăn còn dư.

Bạn cần đăng nhập để bình luận