Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 256 -




Xe ngựa của thôn Điền gia không nhiều lắm, lần này Điền Đường đi chỉ mang theo vài chiếc xe ngựa, không thể để cho tất cả mọi người ngồi xe ngựa đến thôn Điền gia.
Cũng may nơi này cách thôn Điền gia không xa, cho dù đi qua cũng sẽ không phí quá nhiều thời gian.
Cuối cùng, nhóm người đi đến thôn Điền gia đầu tiên có tổng cộng 72 người, có một số người thật sự suy yếu thì an bài lên xe ngựa mang về thôn Điền gia, những người còn lại khỏe hơn một chút thì đều đi bộ đến thôn Điền gia.
Về phần những người còn lại, tạm thời đều bị tập trung đưa đến trấn Phong Thu để quản lý.
Điền Đường cố ý kêu Lý Nhị Trụ kiểm kê số lượng đám người này, tính cả binh lính hộ tống, trong đám người này có tổng cộng 756 người, trừ đi 72 người được đưa đến thôn Điền Gia, còn lại 684 người.
Hiện giờ tuyệt đại đa số nhà ở ở trấn Phong Thu đều để trống, vừa lúc đưa những người này đến những phòng ở này giam giữ tạm thời.
Bên trấn Phong Thu vốn đều là một nhóm lưu dân đang ở, đột nhiên nhìn thấy rất nhiều người bị bắt tới giam giữ, trong lòng đều có ưu sầu, thậm chí ở trong một thời gian dài vào kế tiếp, cũng không dám nhiều lời nữa.
Bên kia, người được đưa đi thôn Điền gia rốt cuộc cũng đi tới rìa thôn Điền gia.
Hai mẫu tử lúc trước cũng ở trong đám ngời.
Lão nhân hôn mê mất mấy giờ, sau khi tỉnh lại liền yêu cầu xuống xe ngựa, sau đó vẫn cùng nữ nhân trẻ tuổi đi về thôn Điền gia.
Sắp đến thôn Điền gia sinh hoạt, lão nhân nắm chặt tay nữ nhân: "Anh Nhi, là nương có lỗi với ngươi, nương hẳn nên cho ngươi tái giá sớm. Nếu không nương cũng sẽ không liên lụy đến ngươi, tại sao hiện tại ngươi lại đi theo nương để cùng chịu khổ chứ?”
Đôi "mẫu tử" này, thật ra là "mẹ chồng nàng dâu".
Anh Nhi đỡ lấy cánh tay lão nhân: "Nương, Anh Nhi không chịu khổ, Anh Nhi rất vui khi có thể ở cùng với nương.”
Lão nhân thở dài, đôi mắt đục ngầu nhìn về phía trước: "Anh Nhi, lát nữa mặc kệ gặp phải chuyện gì, ngươi đều trốn ở phía sau nương... Ngươi đừng nói gì cả, nương đã lớn tuổi rồi, cũng chỉ có thể làm chút chuyện này vì ngươi thôi, ít nhất ngươi cũng phải để nương đi trước ngươi.”
Trong mắt Anh Nhi hàm chứa nước mặt, chậm rãi gật đầu nói: "Nương, Anh nhi đã biết."
Lúc này, mọi người đi qua góc núi lớn bị che chắn.
“Mùi thơm từ đâu tới?”
“Thơm quá, là mùi thơm của cơm.”
"Các ngươi xem, đó có phải là một cái thôn hay không, nơi này sao có thể có một cái thôn lớn như vậy chứ?"
Hai mẫu tử Anh Nhi cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt đều có chút dại ra.
Các nàng cho rằng bản thân mình sẽ đến một nơi như địa ngục, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới lại là một nơi nhìn qua rất bình yên như vậy.
Nhưng bề ngoài thoạt nhìn bình yên, bên trong thật sự sẽ giống như bọn họ suy nghĩ sao?
“Nơi này không phải là Hắc Thôn sao? Ta nghe nói có Hắc Thôn chuyên ăn thịt người.”
Không biết từ nơi nào, truyền đến một tiếng nói như vậy, lời này vừa được nói ra, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, thậm chí có người nhịn không được muốn nôn mửa.
Hai ngày nay trên đường bọn họ tới thôn Điền gia, trong tay mỗi người đều được phân chia thức ăn và nước uống, lúc này nhớ tới, những thứ kia tựa hồ thật sự có mùi thịt.
Lão nhân cầm lấy tay của Anh Nhi, trên mặt tràn đầy nếp nhăn đều là chua xót: "Anh Nhi, địa phương như vậy, nếu có thể sống sót, thì hãy sống sót thật tốt."
Anh Nhi hiểu được ý của lão nhân, cầm ngược lại tay lão nhân, trong lòng cũng đã quyết định chỉ cần lão nhân đi rồi, nàng liền tự sát.
Lúc này, mấy người lại đi về phía trước một chút.
Sau đó... giống như bước vào một nơi kỳ quái.
Xe ngựa phía trước dừng lại, thiếu niên dẫn dắt bọn họ nhảy xuống xe ngựa.
“Mai Kỳ.”
"Hồng Thảo, vừa lúc ngươi tới rồi, thần sứ đại nhân bảo ta đưa những người này tới thôn Điền gia trước, cần phải phiền ngươi đưa những người này đi nghỉ ngơi, ta đi mời Bạch đại phu khám bệnh cho bọn họ.”
Điền Hồng Thảo đi ra từ phía trước, nhìn mọi người đi theo phía sau Mai Kỳ: "Bằng không trước hết để cho bọn họ ăn chút gì đó rồi đi mời Bạch đại phu?
Lần trước cũng vậy, rất nhiều người đều là đói muốn ngất xỉu.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận