Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 231 -




Những bài thi này trong mắt Điền Đường thật sự rất đơn giản, hơn nữa bài thi lại được rút ra từ ngân hàng đề nàng và Du Ninh cùng ra, đối với đáp án trên bài thi nàng đều hiểu rõ trong lòng.
Chỉ chốc lát sau, nàng đã sửa xong bài thi của Lâm Thành Phúc.
Đang muốn nói chuyện, nàng lại nhìn thấy Lâm Thành Phúc đã hoàn toàn đắm chìm trong sách giáo khoa, vậy nên nàng dứt khoát đặt bài thi đã sửa xong sang một bên, ánh mắt nhìn về phía Khấu Nguyên Minh và La Trung.
Trong lòng Khấu Nguyên Minh run lên, nghĩ đến những lời hắn nói khi vừa tới thôn Điền gia, cả người đều cảm thấy khẩn trương.
Điền Đường nhìn thấy hắn như vậy, khóe miệng nàng hơi cong lên.
Lúc trước nghe hắn nói nhiều như vậy, còn tưởng rằng lá gan hắn rất lớn, không ngờ kết quả lại là nhát gan.
Lại lần nữa La Trung kiểm tra lại bài, xong xuôi hắn cũng đứng dậy nộp bài thi.
Điền Đường đặt bài thi xuống, ý bảo La Trung đến phòng học tìm một góc ngồi, rồi nàng cúi đầu sửa bài thi.
Khấu Nguyên Minh thấy Điền Đường cúi đầu, hắn cắn răng một cái rồi cũng đứng dậy nộp bài thi, sau đó nhanh chóng tìm một vị trí hẻo lánh ngoan ngoãn ngồi xuống.
Điền Đường bình tĩnh sửa xong bài thi của La Trung và Khấu Nguyên Minh, lại cầm bài thi của Lâm Thành Phúc đã sửa xong, ngẩng đầu nhìn ba người.
Lúc này Lâm Thành Phúc vẫn đang xem sách giáo khoa Điền Đường đưa cho hắn.
“Lâm Thành Phúc.”
"Có!"
Lâm Thành Phúc ngạc nhiên, vèo một cái từ chỗ ngồi đứng dậy.
Điền Đường nhìn hắn một cái rồi nói: "Lâm Thành Phúc, Khấu Nguyên Minh, La Trung, lần này thi cả ba người các ngươi đều qua, lát nữa có thể đi thẳng tới lớp mầm phòng 3, ngày mai các ngươi tới chỗ ta nhận đồng phục, còn có quyển sách trong tay ngươi, khi nào ngươi xem xong thì mang đến phòng bên này, nếu ta không ở đấy thì đưa cho Du Ninh."
Điền Đường nói xong, liền đưa tay cầm bài thi rời đi.
Trong phòng học trống rỗng, nháy mắt mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Khấu Nguyên Minh vội vàng chạy đến bên cạnh Lâm Thành Phúc nói: “Lâm ca, sao lúc nãy ngươi lại ngạc nhiên như vậy?"
Lâm Thành Phúc thở dài một hơi: "Quyển sách này... rất đẹp."
"Đây là sách gì vậy?”
Lâm Thành Phúc lật đến trang đầu tiên: "Lớp ba?"
"Cái này ta biết." Không biết từ lúc nào La Trung đã đi tới bên cạnh hai người nói: "Nghe nói sau nhà trẻ, còn có tiểu học, trung học và đại học, lớp ba này, chắc chỉ là lớp ba tiểu học, nhưng hiện tại thôn Điền Gia còn chưa có học sinh tiểu học, ta chỉ nghe nói những học sinh lớp chuyện kia đã bắt đầu học kiến thức tiểu học."
Lâm Thành Phúc thở dài: "Haiz!"
"Các ngươi nói xem... nếu ta lại đưa thêm một ít người đến thôn Điền gia, liệu sẽ có một ngày, lá chắn của thôn Điền gia có thể bao vây cả thị trấn Phong Thu không?"
Khấu Nguyên Minh và La Trung đều trợn tròn mắt, thậm chí nhịn không được nuốt nước miếng nói: "Bao… bao vây cả trấn Phong Thu?"
"Đúng, bao vây cả trấn Phong Thu."
Lâm Thành Phúc nghiêm túc nói: "Thật ra trước đó ta cũng đã từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng rất khó xác định, hơn nữa tốc độ thôn Điền gia mở rộng rất chậm, vậy nên ta vẫn không dám nghĩ, nhưng lần này, chỉ trong nháy mắt thôn Điền gia mở rộng ra bên ngoài gấp đôi, là vừa tròn gấp đôi!"
Lâm Thành Phúc cũng gật đầu: "Chuyện này có thể, nhất định có thể!"
Lâm Thành Phúc nắm chặt nắm tay: "Bây giờ ta sẽ đi viết thư, rồi tìm Chu Lý Viễn để nói về chuyện này, chờ sau khi chúng ta thi đậu lớp chồi rồi rời khỏi thôn Điền gia, chúng ta sẽ ra bên ngoài cứu người."
Khấu Nguyên Minh và La Trung bị lời nói của hắn khiến cho nhiệt huyết sôi trào, cả hai người cùng gật đầu nói: "Được!"
Điền Đường quay đầu lại, nàng vốn định nói vấn đề số lượng thôn dân, vừa lúc nghe được mấy người đang nói chuyện này, thấy Lâm Thành Phúc đã có quyết định, nên nàng không vào nữa.
Nàng mang theo bài thi của ba người xoay người rời đi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận