Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 388 -




Con cháu muốn nuôi mà người thân lại không đợi.
Điền Đường nhìn lão nhân, sau đó liền khẽ mỉm cười: "Như bây giờ rất tốt, đúng không?”
"Vâng, vâng." Lão nhân cũng cười, khuôn mặt tràn đầy sự vui vẻ và yên bình, nàng nắm chặt tay của Điền Đường, chậm rãi nói ra từng câu, từng chữ, "Thỏa mãn rồi, cuộc sống này ta cũng đã thỏa mãn rồi, đa tạ ngươi, thật sự rất đa tạ ngươi.”
Điền Đường ngửa đầu lên để nhìn trời: "Là thần nữ chiếu cố mọi người.”
Lão nhân cười híp mắt, ánh mắt hòa ái nhìn Điền Đường, nàng tựa như cũng đã có thể nhìn thấu cái gì đó.
Điền Đường cũng không có giải thích gì thêm nữa, mặc kệ trong lòng của lão nhân đang nghĩ đến cái gì, ít nhất vào lúc này, nàng rất thỏa mãn, có lẽ điều này đối với nàng, đối với người nhà của nàng mà nói cũng đã đủ rồi.
Điền Đường cũng ở lại với lão nhân thêm một chút, sau đó nàng cũng đã xin phép rời đi trước bởi vì vẫn còn có việc để làm.
Đi được vài bước thì nàng đã quay đầu lại, thấy người thanh niên kia vẫn luôn chăm sóc cho lão nhân, người đó cũng đã đặt tay của lão nhân vào trong chăn.
Điền Đường mỉm cười nhìn một màn như vậy, đợi đến khi người thanh niên làm xong những chuyện này, sau đó mới ngồi lên chiếc ghế gỗ gần đó.
Lần này nàng mới thật sự xoay người rời đi.
Nàng đã đi từ trung tâm thôn xóm đã được thăng cấp thành nhà của trấn nhỏ.
Bản thân Điền Đường cũng rất ít khi đi tới nơi này, cho dù đa phần nàng sẽ ở lại trường học của trấn Thần Linh, nhưng nàng vẫn luôn giữ lại nơi này.
Ở trường học, nàng cũng sẽ có thể xử lý công việc của trường học, đồng thời nàng cũng có thể làm một ít chuyện ở trong trường học, chuyện này cũng có thể xem rằng nàng đã dùng một mũi tên bắn trúng hai con chim.
Chẳng qua Mai Kỳ cùng với Điền Hồng Thảo, mấy người bọn họ cũng đều là nhân viên chuyên trách, hằng ngày đều sẽ ở chỗ này để giải quyết công chuyện, khi có người muốn tìm bọn họ, cũng có thể tùy ý đến nơi đây.
Lúc trước trấn Thần Linh đã thay đổi bố trí, đại sảnh giao dịch cùng với nhà ở trấn nhỏ cũng đều được sắp xếp ở gần vị trí của Điền Đường, Điền Đường vốn định đi vào, đột nhiên nhìn thấy được rất nhiều lồng sắt ở cạnh đại sảnh giao dịch, lúc đó nàng mới bỗng dưng nghĩ tới Vệ Lương Tài vẫn còn đang bị nhốt ở chỗ này.
Vệ Lương Tài cũng chú ý tới ánh mắt của Điền Đường, chỉ cần hắn liếc mắt một cái liền có thể nhận ra Điền Đường, hắn vội vàng đứng dậy, rồi nhanh chóng đập lồng.
Chẳng qua là Điền Đường chỉ nhìn trong chốc lát, sau đó cũng đã tiến vào trong trấn nhỏ.
Chuyện của Vệ Lương Tài có thể nói sau, thương lượng chính sự với Mai Kỳ vẫn quan trọng hơn.
“Thần sứ đại nhân.” Mai Kỳ thấy Điền Đường đi đến, hắn đã lập tức đứng dậy.
“Ta có chuyện muốn nói với ngươi một chút, ngươi có thể đi xử lý giúp ta.”
Điền Đường nói, sau đó nàng cũng đã đem chuyện của lão nhân mà nàng đã gặp để nói ra, "Ta phát hiện ở trong trấn Thần Linh có không ít tình huống như vậy, có vài người thân thể không được khỏe, không thể không ở nhà, cũng không có cách nào ra ngoài làm việc kiếm tiền, ngươi đi thống kê giúp ta một chút, có bao nhiêu người như vậy."
Mai Kỳ nhìn Điền Đường: “Được, chuyện này cũng không khó, vậy kế tiếp…”
"Nếu thống kê ra những người này, lại xác nhận thêm bọn họ có cần người thân chiếu cố hay không, sau khi xác nhận danh tính, chứng minh thư của họ cũng sẽ được xử lý đặc biệt, mỗi tháng sẽ cố định gửi một khoản tiền vào tài khoản của họ, số tiền đó sẽ giúp cho họ có đủ ba bữa một ngày cùng một số khoản chi tiêu cần thiết nữa, số tiền này, tất cả đều sẽ do ta tự mình gánh vác.”
Điền Đường bình tĩnh nói.
Mai Kỳ sửng sốt, một lúc lâu sau hắn mới hoàn hồn, sau đó hắn đã lập tức gật đầu: "Vâng, Thần sứ đại nhân!"
Phúc lợi liên quan đến rất nhiều phương diện khác nhau, càng nhiều người thì sẽ càng khó thực hiện, cũng may bây giờ dân số của trấn Thần Linh cũng không nhiều lắm, nếu muốn thực hiện thì cũng không khó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận