Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 724 -




Ngô Tu Kiệt cũng không để ý, xoay người đi ra cửa: "Các ngươi theo ta đi xem lương thực mà triều đình cấp năm ngoái đi.”
Mấy người ở phía sau nhìn nhau, sau khi do dự đều đã gật đầu, lúc này mới nhanh chóng đuổi theo bước chân của Ngô Tu Kiệt.
Ngô Tu Kiệt đi về hướng kho lúa ở trong doanh trại, trong rất nhiều năm qua, nơi này đều đã phái trọng binh canh gác, nhưng năm nay bên ngoài kho lúa cũng chỉ có lác đác dăm ba tiểu binh đang tuần tra, có người lui tới cũng không hề có ai để ý.
Cho đến khi bọn họ đi qua, mấy tiểu binh này mới xếp thành hàng, tiến lên hành lễ: "Ngô đại nhân, mấy vị đại nhân.”
Ngô Tu Kiệt còn chưa nói chuyện, phía sau đã có người tiến lên vài bước, phẫn nộ nói: "Nơi này là kho lúa, các ngươi sơ suất như thế, nếu có địch tập kích, cỏ lúa đều bị hủy, ai có thể gánh vác được chuyện này?!"
Một người khác cũng mở miệng: "Lương thảo là quân nhu quan trọng, các ngươi qua loa cho xong như vậy, thì phải chịu tội gì!!"

Đối mặt liên tiếp với sự trách cứ, những người binh lính thủ vệ cho kho lúa đều ngây ngẩn cả người, bọn họ là người biết về trấn Thần Linh, cũng biết lương thực hôm nay ở trong quân doanh đều là lương thực mới được vận chuyển từ trấn Thần Linh tới mỗi ngày, về phần kho lúa và những thứ lương thực này, coi như thật bị người ta phóng hỏa, cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì với bọn họ, thậm chí ngược lại còn có thể sẽ cảm tạ địch nhân đã giúp bọn họ giải quyết một vấn đề lớn.
Cũng bởi vì vậy, bọn họ theo bản năng cũng đã nhìn về phía của Ngô Tu Kiệt.
Ngô Tu Kiệt giơ tay xua mấy người họ đi: "Mọi người đi làm việc đi, ở đây không sao.”
“Vâng.” Các binh sĩ lên tiếng, vội vàng xoay người rời đi.
“Ngô đại nhân…”
“Đừng nóng vội, các ngươi có thể theo ta vào xem, xem qua là sẽ biết.” Ngô Tu Kiệt nói xong, liền trực tiếp mở cửa kho lúa.
Cửa vừa mới được mở ra, mặc dù chỉ là đứng ở cửa, đều có thể ngửi được một mùi mốc, có thể thấy được kho lúa ở bên trong đến cuối cùng là có tình huống gì.
Mấy người ở phía sau vô thức nhíu mày, nhưng thấy Ngô Tu Kiệt đã đi vào, cũng chỉ có thể đi theo ở phía sau để vào cửa.
Trong kho lúa đặt rất nhiều lương thực, có một số được đặt bên trong bao tải, cũng có một số được đặt ở trong khung, Ngô Tu Kiệt tùy tiện mở ra một cái bao tải, để lộ ra lương thực ở bên trong, dưới thời tiết rét lạnh như vậy, trên những lương thực này đã có rất nhiều điểm mốc, hơn nữa sau khi bao tải được mở ra, mùi cũng vô cùng khó ngửi.
Cùng nhau chứng kiến một màn như vậy mấy người họ đều phất phất tay, thậm chí còn có người nhéo mũi, không muốn ngửi thấy mùi hương kỳ quái của những lương thực này.
Cũng có người đã nhớ tới lời của Ngô Tu Kiệt nói lúc trước, bỗng dưng ngẩng đầu: "Ngô đại nhân, đây là triều đình… Vậy chúng ta…"
"Đúng, đây chính là lương thực năm ngoái mà triều đình đưa tới, nơi đó còn có áo bông, các ngươi cũng có thể tận mắt nhìn, cái gọi là tận mắt này thấy mới là thật, các ngươi xem xong cũng có thể nói một chút về suy nghĩ của mình." Vẻ mặt của Ngô Tu Kiệt rất bình tĩnh.
Nếu như trấn Thần Linh không có xuất hiện trước đó, hắn nhất định sẽ vì thế mà phẫn nộ, thậm chí còn giận dữ, nhưng hôm nay, hắn đã hoàn toàn buông xuống.
Nếu triều đình không làm được, vậy thì đổi một vị chủ tử, chỉ cần bá tánh của thiên hạ có thể được an cư lạc nghiệp, hắn không thèm để ý chủ tử ở sau lưng là ai.
Mấy người họ nhìn vẻ mặt của Ngô Tu Kiệt, vội vàng nhìn túi và khung lương thực còn lại, càng nhìn càng cảm thấy phẫn nộ.
“Bông này quá hiểm độc! Bông như vậy ở trong quần áo, làm sao có thể giữ ấm được?
"Lương thực này đã sớm hỏng rồi, con người sao có thể ăn được?"
"Nhiều lương thực như vậy, lại không có thứ tốt hay sao?"

"Nhưng những gì mà chúng ta ăn mặc mấy ngày nay, quả thật đều là lương thực thượng hạng, bông gòn thượng hạng, chẳng lẽ..." Cuối cùng cũng có người kịp thời phản ứng, nghi hoặc nhìn về phía của Ngô Tu Kiệt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận