Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1443 -




Tần Nguyên Thanh hiểu được lời nói của Điền Đường, trong lòng đã chuẩn bị một chút, hắn ta ngẩng đầu nói: “Thần sứ đại nhân, tin tức từ phương nam nói, Dật nhi đã rời đi một mình sau khi bàn giao phương nam, nhưng với địa vị của Dật nhi, có người cho rằng có lẽ sau này Dật nhi sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.”
“Ta đoán ngươi sẽ quan tâm đến chuyện này,” Điền Đường cười nói, “Chuyện này ngươi có thể yên tâm, có lẽ ngươi không biết, trước khi cơn bão đổ bộ về phương nam, đám người Tần Dung Dật bị mắc kẹt trên biển, thuyền từ thành Thần Linh đã tới đó để cứu họ, nếu ta thực sự muốn giết hắn, ta sẽ không đợi đến bây giờ.”
Tần Nguyên Thanh khẽ nhíu mày: “Dật nhi thật sự không sao chứ?”
“Thành thật mà nói, ta khá khâm phục hắn, cho dù từ góc độ của hắn, để có thể đưa ra một quyết định như vậy quả thực không hề dễ dàng chút nào, nhưng cũng chính vì điều này mà có thể thấy hắn là một người rất có suy nghĩ, nếu một người như vậy được phép tự do, thực sự không thể kiểm soát được hắn.” Điền Đường vừa nói vừa cầm cốc lên uống một ngụm nước.
Tần Nguyên Thanh không nhịn được mà nhìn thẳng vào nàng.
“Nhưng…” Điền Đường mỉm cười, tiếp tục nói: “Nhưng một nửa đất nước phía nam là do hắn chủ động nhường ra, hắn đã làm đến mức này rồi, ta cùng lắm chỉ giữ hắn một mạng mà thôi, có cái gì nữa chứ? Vẫn là câu nói kia, ta không thể ngăn cản những người khác có ý đồ, nhưng ta có sự tự tin rằng những ý đồ kia không thể nhấc lên chút sóng gió nào, kết cục tương lai của thành Thần Linh đã được định sẵn, không ai có thể thay đổi được.”
Vừa nói, nàng vừa nhìn về phía Tần Nguyên Thanh, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Tần Nguyên Thanh bỗng nhiên giơ tay cầm lấy chiếc cốc trước mặt, đưa lên uống hết nước trong đó.
Sau khi uống xong, hắn ta ho mạnh vài tiếng.
Điền Đường dở khóc dở cười, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn ta, cũng biết hắn ta thật sự quan tâm đến sự an toàn của Tần Dung Dật, nên chủ động nói: “Thật ra lúc hắn rời đi, hắn còn để lại một câu, bảo ta khoan dung với ngươi một chút, hắn cũng để ý an nguy của ngươi.”
Tần Nguyên Thanh bỗng nhiên hít sâu một hơi, thở dài nói: “Tiểu tử thối này còn có lương tâm!”
Nói xong, Tần Nguyên Thanh đột nhiên giơ tay: “Cảm ơn thần sứ đại nhân đã cho ta câu trả lời, về sau ta sẽ không bao giờ gây phiền toái cho ngươi nữa, xin cáo từ!”
Vừa dứt lời, hắn ta đã sải bước rời đi, không quay đầu lại.
Điền Đường nhìn bóng lưng hắn ta mà bật cười, quay đầu lại nhẹ nhàng đặt chiếc cốc trong tay xuống, đồng thời che đi ý cười trong mắt.
Nàng rất muốn xem xem những người đó có thể làm ra trò gì.

"Tên ngu xuẩn kia cứ ngang nhiên trực tiếp đi hỏi, loại chuyện như vậy ai dám nói hắn biết chân tướng?"
"Vậy tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào đây? Ngay cả Tần Dung Dật cũng không thể làm gì với thành Thần Linh. Chúng ta còn không có binh quyền trong tay thì làm được gì?"
"Ngươi cảm thấy Tần Dung Dật tự mình rời đi, hay là bị…?"
Tại thành Thần Linh, mọi người đều đang ngồi vào, sau khi nói về một số vấn đề không nên nhắc tới ai nấy đều đen mặt.
"Đến cả vị trí của Tần Dung Dật cũng là do đoạt từ Triệu Vương, hắn làm đến mức này rồi còn muốn dâng cả thiên hạ cho người khác? Cả thiên hạ này đều là của Tần gia chúng ta, còn ả họ Điền thì tính là cái gì?"
"Suỵt, nhỏ giọng chút đi, cẩn thận tai vách mạch rừng!"
"Ta cứ nói đấy, cũng đâu phải ngày một ngày hai chúng ta nói xấu sau lưng nàng ta, mà nếu nàng ta nghe chúng ta nói chuyện thì sáng nay chúng ta đã bị bắt rồi, làm gì còn có chỗ bàn luận ở đây?" Người nói chuyện hừ một tiếng, "Nàng ta chỉ là một nông nữ thì biết làm cái gì? Nếu không có thần nữ chống lưng thì dựa vào sức nàng ta thì làm sao nắm được thiên hạ? Thần nữ cũng không mãi che chở cho nàng ta được, đợi đến ngày thần nữ rời đi thì chúng ta sẽ có cơ hội đoạt lại thiên hạ này!"
"Trước đây ta cũng có hỏi thăm về chuyện thần nữ, nghe nói rằng lúc đầu thần nữ ở thôn Điền gia vì thần nữ mang ơn của tổ tiên của họ,” người kia đắn đo nói, "Nếu là như vậy thì chuyện này cũng có đất dụng võ."
Hắn vừa nói ra lời này thì mọi người xung quanh đều tò mò nhìn hắn.
Cuối cùng lại không nhịn được liền hỏi thẳng: “Có gì muốn nói thì cứ nói đi, làm gì cứ phải úp úp mở mở?”
Người vừa lên tiếng cười nói: “Nào có úp úp mở mở, ta chỉ nghĩ tới một ít khả năng mà thôi, người kia nói rằng thần nữ đến là vì thôn Điền gia, nhưng bây giờ thôn Điền gia đã sớm biến mất, vị kia có được cả thiên hạ chẳng lẽ lại không được thần nữ che chở ngay từ đầu hay sao?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận