Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 672 -




Chương 672:
“Ngươi muốn hỏi vì sao ta lại muốn tìm Bùi lão sao?” Điền Đường hỏi Từ Triết trước.
"Vâng," Từ Triết lập tức gật đầu, "Đây chính là chỗ tò mò của thuộc hạ, Thần sứ đại nhân cố ý chạy về trấn Thần Linh, thật sự chỉ là vì chuyện này hay sao?"
Từ Triết vốn không phải là kẻ ngốc, lại có điểm thuộc tính được thêm vào, chỉ cần suy nghĩ một chút liền có thể hiểu được chuyện này cũng không hề đơn giản như vậy.
Điền Đường cũng không có ý muốn giấu diếm hắn, thân thể hơi ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế: "Ta chỉ cảm thấy lấy năng lực của Bùi lão, chỉ để cho hắn làm việc ở trong trường học, thật sự là ủy khuất cho hắn, hơn nữa... Hệ thống quản lý của trấn Thần Linh bây giờ cũng không có chức vụ rõ ràng, để để vậy lâu dài, nhất định sẽ xảy ra vấn đề."
Ánh mắt của Từ Triết lóe lên: "Thần sứ đại nhân muốn dẫn vào chế độ quan viên?”
"Chỉ là quản lý mà thôi," Điền Đường mỉm cười, "Trấn Thần Linh chẳng qua cũng chỉ là một cái trấn nhỏ, làm sao có thể nói tới chế độ quan viên?"
Tuy là nói như vậy, Từ Triết lại có thể hiểu được dù là trấn Thần Linh hiện tại cũng không cần một chế độ quan viên hoàn chỉnh như vậy, nhưng trong tương lai nhất định cũng sẽ cần.
Hắn cúi đầu thoáng suy tư một lát, rồi ngẩng đầu nhìn Điền Đường: "Không thể rập khuôn, chế độ cũng cần phải thích hợp với trấn Thần Linh?"
Lần này Điền Đường không phủ nhận nữa, nàng cười rồi gật đầu: "Ừ.”
Từ Triết cũng cười, phụ họa nói: "Lão sư từng là Lại Bộ Thượng Thư, để hắn làm chuyện này, quả thật là thích hợp nhất.”

“Ngô đại nhân, Thạch đại nhân cho mời người.”
Bên ngoài ánh mặt trời vừa vặn, khi cửa chính được mở ra, ánh mặt trời liền tiến vào phòng, chiếu sáng cả căn phòng vẫn luôn tối.
Ngô Tu Kiệt ngồi ở trong phòng híp híp mắt.
Hắn đã thật lâu không có nhìn qua ánh mặt trời chói mắt đến như vậy, trong lúc nhất thời cũng có chút không thích ứng.
“Ngô đại nhân?”
“Ta nghe được.” Sau khi thích ứng với ánh mặt trời, Ngô Tu Kiệt lên tiếng, đứng dậy rồi giơ tay, quét bụi ở trên người của mình, “Ở đây lâu rồi, ta cũng sắp quên mất đi thân phận của mình, không ngờ Thạch Hùng lại vẫn còn nhớ rõ ta.”
Hắn vừa nói, vừa đi ra ngoài.
Sau khi đi ra cửa lớn, hắn thấy được binh lính đứng ở hai bên, có thể thấy rõ ràng các binh sĩ đều có chút cảnh giác, rõ ràng là đang đề phòng hắn có động tác.
Ngô Tu Kiệt cười nhạo một tiếng: "Thạch Hùng bảo các ngươi tới đón ta như vậy sao? Nếu ta muốn chạy, làm sao có thể đợi tới bây giờ? Các ngươi nói thẳng với ta đi, nếu thật sự là Thạch Hùng bảo các ngươi tới, ta sẽ không đi.”
"Ngô đại nhân." Trong đám binh lính có người tiến lên, "Thạch đại nhân cũng không bảo chúng ta chờ, chỉ là chức trách của chúng ta ở đây, nhất định phải cam đoan không thể để cho bên ngoài xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, xin Ngô đại nhân thứ lỗi."
“Ồ? Các ngươi thế nhưng cũng thật cẩn thận.” Ngô Tu Kiệt nhìn người đàn ông ở trước mặt, “Ngươi tên là gì?”
“Thuộc hạ là Vương Đại Hổ.”
"Cái tên này cũng không tệ, vừa là Vương, lại là Hổ," Ngô Tu Kiệt nghe được không phải là người mà Thạch Hùng phái tới, tâm tình liền bình phục, bình tĩnh đi về phía trước, thuận tiện cùng với Vương Đại Hổ nói chuyện, "Ngươi là người của trấn Thần Linh sao?”
“Đã mấy tháng rồi.” Vương Đại Hổ đi theo bên người Ngô Tu Kiệt, thấp giọng nói chuyện với hắn, “Thuộc hạ ban đầu là lưu dân, may mắn nên mới đến được trấn Thần Linh, thần sứ đại nhân cũng không chê chúng ta, để cho chúng ta ở trấn Thần Linh có cơm ăn, có áo mặc, chúng ta cũng phải có hồi đáp, kì thực lúc trước đã có xuất hiện qua những người bởi vì không trông coi nghiêm, người trông coi đã chạy trốn, Lý đại nhân hạ lệnh, phải canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, tuyệt đối không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.
“Thu nhận lưu dân à, trấn Thần Linh đúng là một nơi tốt.” Ngô Tu Kiệt nói xong, có thể nghe lọt đều là chuyện về trấn Thần Linh, về phần Lý đại nhân trong lời của Vương Đại Hổ là ai, hắn hoàn toàn cũng không để ở trong lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận