Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 760 -




Điền Đường cũng gật đầu, tạm thời chuyện này cũng không nghiêm trọng như vậy, nàng cũng không quá để trong lòng.
Sau khi nói về chủ đề này, cả hai bắt đầu nói về công việc khai thác trong rừng.
Hiện tại làm đường cùng khai thác rừng được tiến hành đồng thời, nhưng dù sao tốc độ nhân lực cũng không bằng việc trực tiếp bao trùm an toàn khu, muốn tăng tốc, cần phải tiếp tục nghĩ ra các phương pháp khác.
Lúc này trên đỉnh núi.
“Quận chúa, hai người kia nhìn thật kỳ quái.”
“Những gian nhà gỗ kia, hình như trước đây không có?” Ánh mắt quận chúa Minh Tâm rơi vào mấy căn nhà gỗ dưới chân núi.
“Đúng vậy, quận chúa, trước đây thật sự không có, trong khu rừng này, đừng nói là nhà gỗ, dù là người thì cũng có rất ít, cũng không biết sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy” Nha hoàn khó hiểu hỏi.
“Tiểu cô nương kia…” Quận chúa Minh Tâm vươn tay, "Nhờ người tìm cách dẫn nàng tới đây, bổn quận chúa muốn đích thân nói chuyện với nàng."
"Vì sao quận chúa muốn bắt tiểu cô nương kia?"
"Nàng mới là chủ tử đằng sau những người này."

[Người chơi hãy chú ý, người chơi hãy chú ý, người chơi hãy chú ý...]
Điền Đường sững sờ nhìn thông báo.
Chú ý cái gì?
Chẳng lẽ bị lỗi?
[Người chơi hãy chú ý, quận chúa Minh Tâm âm mưu phái người tới bắt người chơi, người chơi có thể lựa chọn ở trong khu an toàn hoặc ra khỏi khu an toàn]
Điền Đường:…
Hạn chế của khu an toàn (dân thường): Không được ác ý đả thương người, không được ác ý giết người.
Hạn chế của khu an toàn (bản thân Điền Đường) : Ngay cả tâm tư động thủ bắt người cũng đừng nên có!
“Thần sứ đại nhân?” Lâm Thành Phúc thấy Điền Đường bỗng nhiên ngẩn người thì gọi một tiếng.
Điền Đường đột nhiên lấy lại tinh thần, thông báo của hệ thống vẫn hiện ngay trước mắt nàng, có thể thấy rõ hai lựa chọn “Ra khỏi khu an toàn” và “Ở lại khu an toàn”.
Đại não của nàng bắt đầu hoạt động với tốc độ nhanh chóng.
Khi Lâm Thành Phúc lại lần nữa gọi nàng, nàng ngẩng đầu nhìn về phía đối phương: “Nếu lúc này, người của quận chúa Minh Tâm muốn đến bắt ta đi, sẽ phát sinh tình huống thế nào?”
Lâm Thành Phúc có chút sửng sốt, một lúc lâu sau mới do dự mà nói: “Có lẽ… khả năng… e rằng… sẽ bị nhốt vào lồng sắt của trấn Thần Linh chăng?”
Sau khi Lâm Thành Phúc nói xong, hai người nhìn nhau.
Bọn họ nghĩ rất nhiều cách để giải quyết kế hoạch của quận chúa Minh Tâm và giải quyết kế hoạch của khu mỏ, nhưng không ai nghĩ đến còn có cách giải quyết như vậy.
Cái lồng sắt của trấn Thần Linh có tác dụng gì? Trong khoảng thời gian trước đây, tình huống thuộc hạ của Văn Bình đã trở thành một ví dụ thực tế khiến bá tánh trấn Thần Linh cảnh giác, các quy tắc trong khu vực an toàn cũng đã in sâu trong đáy lòng những bá tánh trong trấn Thần Linh.
Về phần những người muốn bắt Điền Đường nhận lấy hậu quả gì, tình hình lúc trước của Vệ Lương Tài cũng đã có thể chứng minh.
Nói cách khác, nếu thực sự có ai đó muốn bắt Điền Đường trong khu an toàn, sẽ gánh lấy hậu quả là điều ván đã đóng thuyền.
Lâm Thành Phúc không hỏi Điền Đường làm sao biết quận chúa Minh Tâm muốn phái người tới bắt nàng. Rốt cuộc, tình hình tại trấn Thần Linh đã vượt xa khỏi sự tưởng tượng của mọi người, chỉ là muốn hiểu rõ động thái của quận chúa Minh Tâm đối với Điền Đường mà nói nói hẳn là cũng không khó.
Nếu Điền Đường đưa ra lựa chọn khác, hắn có lẽ sẽ cố gắng ngăn cản, nhưng sự lựa chọn này, dù ở bất cứ khía cạnh nào bọn họ đều có lợi.
Lâm Thành Phúc suy nghĩ trong chốc lát, trừ bỏ gật đầu vẫn chỉ có thể gật đầu, nụ cười hiện lên trên khuôn mặt: “Thần sứ đại nhân anh minh!”
Điền Đường cũng cười: “Thật đáng tiếc là cách này không thể bắt được quận chúa Minh Tâm, nếu có thể bắt được quận chúa Minh Tâm, chúng ta sẽ không cần phải đi đến khu mỏ để đánh nhau.”
Ngay lúc hai người họ đang nói chuyện, quận chúa Minh Tâm cũng đang sắp xếp người thích hợp.
“Quận chúa?”
“Ừ…” quận chúa Minh Tâm có chút do dự, quay đầu nhìn về phía nha hoàn đứng bên cạnh, “Ngươi hãy gọi thêm hai tỳ nữ khác, đi cùng với ta.”
Nha hoàn lập tức gật đầu, cười nói: “Vẫn là quận chúa suy nghĩ chu đáo.”
Quận chúa Minh Tâm bật cười lắc đầu, cầm bút viết lên trên tờ giấy: “Bá tánh ở phủ Lâm Xuân đều biết vùng đất này không phù hợp để khai thác trồng trọt, nhưng những người này lại tiêu tốn nhiều công sức, nhất định phải có có lý do sâu xa. Nữ hài kia đứng ở đó, những người qua lại đều thể hiện sự tôn kính với nàng, có thể thấy được địa vị của nàng trong số họ."

Bạn cần đăng nhập để bình luận