Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1011 -




"Đúng, hơn nữa cho dù là ta cũng không thể tùy ý thay đổi nội dung quy định." Điền Đường trịnh trọng nói: "Đồng thời ta sẽ gọi người viết chuyện này lên phần báo mấy ngày tới, Triệu Sơn Thủy và Thẩm Hoa sẽ luôn được ghi nhớ.”
Thạch Hùng nắm chặt tay, cho dù là tráng hán như hắn cũng phải rơm rớm nước mắt sau khi nghe chuyện này.
Theo Điền Đường, binh lính chết vì nhiệm vụ hay chiến tranh, với tư cách là quốc gia hoặc là thành Thần Linh đứng sau binh lính, cung cấp lương hưu và chăm sóc nhất định cho người nhà binh lính là chuyện đương nhiên.
Nhưng theo Thạch Hùng, chỉ mỗi tiền bồi thường cũng đã rất khó, huống chi còn cả lương hưu, điều này có nghĩa rằng sau này phụ mẫu Triệu Sơn Thủy và Thẩm Hoa đều sẽ do thành Thần Linh dưỡng lão, hắn đã đích thân dẫn binh đánh giặc nên biết điều này có ý nghĩa thế nào với binh lính, cũng biết thành Thần Linh sẽ phải chi rất nhiều.
Lúc trước hắn bất đắc dĩ mới tìm Điền Đường, kỳ thật cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Người khác có lẽ không hiểu rõ, nhưng hắn biết rõ thân thế của Điền Đường, nàng là một nữ hài xuất thân từ một ngôi làng trên núi, hiện tại có thể dẫn dắt thành Thần Linh được đến ngày hôm nay đã rất giỏi, mà binh lính ở trong quân doanh vốn sẽ gặp phải một vài chuyện ngoài ý muốn.
Huống chi lần này Triệu Sơn Thủy và Thẩm Hoa bất ngờ bị tên lạc bắn trúng, thậm chí bọn họ còn chưa chiến đấu quy mô lớn với triều đình.
Người bình thường khó mà hiểu được khái niệm và ý nghĩa lương hưu, những thứ như vậy nếu có thể có đương nhiên là không thể tốt hơn, nếu không có, hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, nhưng thật không ngờ Điền Đường đưa ra nhiều hơn trong tưởng tượng của hắn.
Nói một cách tương đối, thật ra tiền trợ cấp một tháng không bảo đảm được phụ mẫu binh lính đã hy sinh, quan trọng là sau này mỗi tháng đều lĩnh lương hưu, cũng tương đương với thành Thần Linh thay binh lính đã mất gánh vác trách nhiệm chăm sóc phụ mẫu.
Thạch Hùng hiểu rõ nhất ý nghĩa của khoản phí này, cũng bởi vậy hắn càng thêm tin tưởng mà ở lại thành Thần Linh.
Ở đây, hắn có thể đạt được thứ mà trước đó không chiếm được, đồng thời cũng có thể nhìn thấy "thiên hạ thái bình" chân chính.
Trên báo ngày hôm sau, những bản tin về vấn đề này chiếm toàn bộ trang.
Nội dung trang ngoài việc giới thiệu sự tích của Triệu Sơn Thủy và Thẩm Hoa ra, liệt sĩ là một tồn tại đặc thù, nếu lạm dụng cũng sẽ dẫn đến một vài ảnh hưởng bất lợi, cho nên Điền Đường cố ý ghi chú điều này, ghi rõ là không phải tất cả binh lính hy sinh đều có danh xưng liệt sĩ, nhưng tiền bồi thường và lương hưu đều có, đồng thời cũng tăng đãi ngộ của tất cả binh lính lên một chút.
Lúc trước binh lính cũng không phải không có lương hưu, nhưng đều là ở vệ đội, lúc này, phạm vi lương hưu đã mở rộng đến tất cả binh lính, chỉ cần thời gian ở trong quân doanh vượt quá năm năm, chờ đến tuổi tự nhiên có thể nhận lương hưu hàng tháng.
Nói một cách tương đối, lương hưu của binh lính bình thường thấp hơn lương hưu của vệ đội, nhưng về già, với thu nhập cố định như vậy, lại tiền tiết kiệm một chút, muốn có cuộc sống thoải mái cũng không thành vấn đề.
Báo được phát hành trong phạm vi thành Thần Linh, ngoại trừ nơi này còn gửi đến thành Ninh Ký, chỉ là tỷ lệ bá tánh thành Ninh Ký biết chữ hiện nay không nhiều lắm, hơn nữa cho dù họ biết chữ, cũng chưa chắc đã biết chữ giản thể, tính ra số báo tiêu thụ ở thành Ninh Ký sẽ kém một chút, nhưng dù vậy, số báo in của tòa soạn mỗi ngày đã tăng 5.000 bản so với trước.
Vệ Kiến Đình cũng lấy được một tờ báo này.
Tuy Vệ gia là thế gia võ học, nhưng mỗi con cháu Vệ gia đều phải đọc thành thạo Tứ Thư Ngũ Kinh, trình độ văn học của Vệ Kiến Đình cũng tạm được, chỉ là trước đây hắn hầu như đều dốc sức để nghiên cứu binh pháp.
Báo cũng không phải hắn mua, mà là Vệ Lương Tài mua, mỗi ngày đều đưa tới đây, lúc hắn rảnh rỗi không có việc gì cũng sẽ xem nội dung trên báo.
Chỉ là mỗi lần đọc những văn tự “què chân cụt tay” trên báo, hắn luôn theo bản năng nhíu mày, nếu không phải thật sự không có việc gì làm, có lẽ hắn cũng sẽ không đọc báo.
Mang tâm tư như vậy, Vệ Kiến Đình lại mở tờ báo ngày hôm nay.
Lần này, hắn đã bị chìm đắm vào trong đó.
Đợi đến khi hắn đọc đi đọc lại tờ báo này vài lần, hắn trịnh trọng gấp tờ báo lại rồi đặt sang một bên, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Vệ lão thái thái đang thoải mái ngồi ở bên ngoài phơi nắng, nghe được thanh âm cũng không quay đầu lại, thuận miệng nói: "Trên bàn có đồ ăn, ngươi tự cầm ăn đi.”
Vệ Kiến Đình tự nhiên không đến trước bàn, mà đi tới trước mặt Vệ lão thái thái, nghiêm túc nói: "Nương, để ta đổi thành họ của người đi.”
Vệ lão thái thái khiếp sợ quay đầu lại: "Ngươi bị sốt à? Hay sốt đến hồ đồ rồi???”


Bạn cần đăng nhập để bình luận