Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 368 -




Cùng lúc đó, nhà cửa, ruộng tốt, cùng với học đường...
Mặc dù trong khoảng thời gian này Điền Đường vẫn luôn ở huyện Khê Lâm, nhưng nàng cũng không quên căn cứ vào nhu cầu để tiến hành xây dựng thêm nhiều thứ mới.
[Chúc mừng người chơi, [Huyền Khê Lâm - tiệm sách] hoàn thành sửa chữa, khen thưởng thư viện (cấp 1) *1]
Điền Đường nhìn thấy căn nhà vừa sửa chữa xong ở trước mắt, nàng mới phát hiện ra đây chính là một tiệm sách.
Điền Đường mở bảng trò chơi ra, sau đó liền nhấp vào xem thư viện ở trong kho một chút, sau khi xem một lát rồi liền thả lại, nàng dự định lần tới sau khi quay về trấn Thần Linh, nàng sẽ bài trí thư viện này ở một vị trí tốt.
Sau khi xác nhận phần thưởng xong, nàng lại mở bản đồ khu an toàn của huyện Khê Lâm ra.
Từ Triết bắt đầu làm việc giúp nàng, trong khoảng thời gian này dân chúng của huyện Khê Lâm càng ngày càng ít đi, cùng lúc đó, số lượng nhà cửa dưới danh nghĩa của Điền Đường cũng ngày càng tăng lên, mà việc sửa chữa cũng dần được hoàn thành, khu an toàn cũng từng chút được mở rộng và dung hợp lại, cho tới bây giờ, khu an toàn trên danh nghĩa của nàng cũng có bốn, năm cái, toàn bộ phạm vi của khu an toàn khi cộng lại ước chừng cũng hơn mười vạn mét vuông, chỉ còn lại một phần nhỏ trong số đó là chưa được sửa chữa.
“Từ Triết, ngươi rốt cuộc đi theo bọn họ làm trò quỷ gì?”
Sau lần Từ Triết trải qua giằng co, thì đây là lần đầu tiên hắn gặp lại Triệu Đồ.
Triệu Đồ vẫn bị nhốt ở trong phòng, ngày đêm đều có người trông coi, nhưng dù vậy, hắn cũng vẫn có thể nhận thấy được tình huống của huyện Khê Lâm đã trở nên vô cùng bất thường, dường như đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng tin tức mà hắn nhận được cũng có hạn, chỉ dựa vào hai, ba câu của thủ vệ, hắn căn bản cũng không thể nào hiểu được hết những chuyện đã xảy ra ở huyện Khê Lâm.
Cho nên lần này khi Từ Triết xuất hiện, phản ứng đầu tiên của hắn cũng không phải là tức giận hay là trách mắng, mà hắn chỉ muốn biết được mọi chuyện đã xảy ra từ chỗ của Từ Triết.
Lúc này Từ Triết vừa mới biết chuyện của điểm thuộc tính, hắn cũng đã có được điểm thuộc tính của hắn.
Tuy rằng sáng sớm nhìn lại trấn Thần Linh, hắn cũng đã quyết định đời này đều sẽ ở lại trấn Thần Linh, nhưng vào thời điểm mà hắn biết được chuyện về độ trung thành cùng với điểm thuộc tính, lòng của hắn có lẽ cũng nổi lên một cảm xúc gì đó không thể nói rõ.
Không phải là hắn hối hận, mà là phấn chấn và kích động.
Giờ khắc này, trái tim của hắn càng kiên định hơn so với lúc trước.
Sở dĩ hắn tới tìm Triệu Đồ, là vì hắn muốn cố gắng làm một chuyện cuối cùng.
"Đại nhân, ngươi cũng không phải là người xấu."
Từ Triết nhìn nam nhân có chút tiều tụy ở trước mắt, "Đại nhân còn nhớ lúc trước khi ngươi muốn ta làm sư gia, ngươi đã nói gì hay không?"
Triệu Đồ cau mày, hắn cho là Từ Triết đang muốn xúc phạm mình, vì vậy hắn đã nói: "Ta đã trở thành tù binh của ngươi, ngươi cần gì phải nhắc đến những chuyện này với ta."
Từ Triết bật cười: "Đại nhân, ta thật tâm muốn hỏi, chỉ là đột nhiên muốn cùng đại nhân trò chuyện một chút, ta còn nhớ rất rõ lúc trước ta cũng chỉ vừa tới huyện Khê Lâm huyện, đại nhân đã nói rằng người hy vọng huyện Khê Lâm có thể trở thành một nơi vô cùng yên bình, ta biết đại nhân vẫn quan tâm đến bá tánh."
Triệu Đồ tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy vẻ đắc ý trên khuôn mặt Từ Triết, nhưng thứ hắn nhìn thấy lại là nụ cười khổ cùng với sự bất đắc dĩ.
Triệu Đồ chắp tay ở sau lưng, sau đó xoay người, "Ta và ngươi cũng chỉ là muối cát ở ngoài biển, cũng giống như một con kiến hôi mà thôi, ngươi bây giờ còn nhớ rõ những lời của lúc trước, nghĩ đến những chuyện này có thể cũng là chủ tử mới của ngươi, mà thôi, những chuyện này là do ta thua, ngươi cứ đi đi."
Triệu Đồ cũng đã từng chờ đợi rất nhiều thứ, hắn cũng từng có rất nhiều mộng tưởng, hắn hy vọng sẽ mang đến cho dân chúng một cuộc sống tốt lành.

Bạn cần đăng nhập để bình luận