Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 72 -




Trong tiềm thức suy nghĩ, những thôn dân mới tới sau này cũng thường có khuynh hướng chọn ở trong nhà gỗ mới. Cho dù chỉ được cho thuê thì nhà gỗ mới cũng đã là căn nhà thuộc về bọn họ. Chờ khi họ góp đủ tiền, họ có thể tự mua một căn nhà gỗ, như vậy, họ mới hoàn toàn có được chỗ dừng chân chân chính của mình ở thôn Điền gia.
Lúc dãy nhà gỗ thứ hai đang được xây dựng thì Bạch Quán Chúng và Bạch Phục Linh cũng vừa ngồi lên xe ngựa đi đến thôn Điền gia.
Giống như Bạch Phục Linh, khi bước chân vào tấm bình phong che chắn màu xanh lam, vẻ mặt của Bạch Quán Chúng cũng vô cùng khiếp sợ.
Nhưng chuyện này không có nghĩa lòng Bạch Phục Linh không còn khiếp sợ, hắn nhìn con đường dưới chân, rồi lại nhìn bình phong che chắn phía sau lưng mình. Hắn nhớ rõ trước kia tấm bình phong che chắn màu xanh lam không ở chỗ này, mà ở một khoảng sâu vào trong nữa, nhưng hiện tại tấm bình phong che chắn màu xanh lam này rõ ràng đã mở rộng ra ngoài không ít.
Điều này có nghĩa là gì?
Bạch Phục Linh cúi đầu, tấm bình phong che chắn màu xanh lam này hiện giờ đang ở vị trí bên ngoài thôn Điền gia, nếu như nó lớn hơn một chút, tiếp tục mở rộng ra bên ngoài, phải chăng một ngày sẽ mở rộng ra bao trọn được cả trấn Phong Thu?
Bạch Quán Chúng nắm lấy tay hắn: “Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?”
Bạch Phục Linh hoàn hồn: “Không có gì, cha, chúng ta đi vào thôi”
Hai người đi một chốc lát, chẳng bao lâu trông thấy một dãy nhà gỗ mới tinh.
Bạch Phục Linh giật mình: “Cha, lần trước ta đến đây, bên này chỉ có một dãy nhà gỗ.”
“Ngươi đang nói cái quái gì vậy? Lần trước ngươi tới nơi này chưa được bao lâu, sao đã có thể có thêm một dãy nhà gỗ đột nhiên xuất hiện?” Bạch Quán Chúng nhíu mày nhìn hắn, cảm thấy Bạch Phục Linh đang đùa giỡn mình.
“Là thật, thưa cha !” Cho dù trước kia Bạch Phục Linh đã tin tưởng vào lời của thần nữ đi chăng nữa thì lúc này đây, khi tận mắt nhìn thấy được một dãy nhà gỗ xuất hiện từ nơi trống không, lòng hắn đã vội vã muốn ở lại ngay chỗ này: “Cha, lần trước chỉ có một dãy nhà gỗ, nghe nói một dãy như vậy có thể hoàn thành trong vòng một ngày.”
Lòng Bạch Quán Chúng thầm nhảy dựng, bước theo Bạch Phục Linh tới gần hơn.
Hai người họ hành y bán thuốc trên trấn Phong Thu, người xung quanh trấn Phong Thu không ít thì nhiều cũng biết đến họ, gần như ngay khi họ vừa xuất hiện đã có người thét lên: “Bạch đại phu!”
“Bạch lão đại phu, Bạch tiểu đại phu, hai người cũng tới rồi đấy à!”
“Hai vị Bạch đại phu, hôm nay dãy nhà mới trong thôn chúng ta mới xây xong, hai người cũng tới xem chút đi.”
Thật ra cũng không cần mời chào hai người này, họ đã nóng vội muốn xem lắm rồi. Vừa lúc tất cả mọi người đều đang chào hỏi, bọn họ dứt khoát tăng tốc bước chân, chẳng bao lâu đã đến gần căn nhà gỗ.
Nhìn thấy được một dãy nhà gỗ ở xa xa, tâm tình hai người họ đã không còn bình tĩnh, lúc này được nhìn thấy ở cự ly gần, họ mới phát hiện dãy nhà này còn tinh xảo hơn tưởng tượng của họ.
Bạch Phục Linh vẫn ổn, dù sao trước đó hắn cũng đã từng thấy, hơn nữa lòng cũng chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước.
Bạch Quán Chúng thì nhận được nhiều kinh hỉ trong cùng một thời gian như vậy nên khi tới gần nhà gỗ đã không nhịn được, bàn tay run rẩy vươn ra vuốt ve tác phẩm điêu khắc gỗ ở cửa: “Cái này... nó được chạm khắc trong vòng một ngày sao?”
“Đúng, đều nhờ vào pháp thuật thần tiên của thần nữ.”
“Thôn Điền gia chúng ta đều nhờ thần nữ trông coi.”
“Là thần nữ cho chúng ta con đường sống!”
“Thần sứ đại nhân tới rồi.”
Điền Đường bước ra từ phía sau đám đông, nàng nghe nói Bạch Phục Linh dẫn người tới nên mới cố ý đến đây. Lúc này, khi nhìn thấy Bạch Phục Linh đang đứng chung với một người lớn tuổi, nàng tươi cười chào hỏi đi sang.
“Bạch lão đại phu, đã được nghe danh y thuật của ngài từ lâu, hôm nay mới được gặp mặt, quả là danh bất hư truyền.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận