Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 174 -




Bạch Quán Chúng thở dài, "Những việc này ở chỗ Bạch mỗ, đều chỉ là phỏng đoán, thần sứ đại nhân luôn là người trực tiếp thi hành, Bạch mỗ chỉ hy vọng có thể vì công cuộc xây dựng thôn Điền gia mà đóng góp một phần sức lực, nếu như có thể thúc đẩy thôn Điền gia tiếp tục chăm chỉ học tập, nói không chừng là một chuyện vô cùng trọng đại."
Điền Đường liền đứng thẳng dậy: "Bạch đại phu, ngươi có nguyện ý thu đồ đệ hay không?"
"Hiện tại thiên hạ vẫn đang loạn lạc, chiến tranh xảy ra liên tục, chiến trường luôn có vô số người chết, đại phu lại rất ít, nếu như Bạch đại phu nguyện ý thu đồ đệ, ta có thể vì Bạch đại phu mà mở một gian phòng học." Điền Đường nói, nàng đã có suy nghĩ này từ rất lâu, chỉ là cho tới bây giờ mới nói ra.
Bạch Quán Chúng nhíu mày, hắn nghiêm túc nhìn Điền Đường: "Thần sứ đại nhân, không phải Bạch mỗ không muốn thu nhận đồ đệ, kì thực kiến thức y học thực sự rất phức tạp, người bình thường học y, ít nhất ban đầu phải bỏ ra năm năm, nếu như là người có tư chất ngu dốt, tiêu phí hơn 10 năm nhập môn cũng không ít, không nói đến những người khác, chỉ nói đến Phục Linh, hắn từ nhỏ đã đi theo bên cạnh ta, từ bốn tuổi trở đi liền tiếp xúc với y thuật, cho tới bây giờ đã hơn 10 năm, trong mắt ta hắn vẫn không có cách nào để có thể đảm đương trọng trách như trước, người bên ngoài nếu như chưa bao giờ tiếp xúc với y thuật, chỉ sợ càng khó nhập môn hơn."
Điền Đường nghe Bạch Quán Chúng nói đến Bạch Phục Linh, ánh mắt cũng không nhịn được mà về phía Bạch Phục Linh, hắn vẫn đứng ở bên cạnh: "Cũng đúng."
Rõ ràng chỉ với hai chữ ngắn ngủi này, Bạch Phục Linh liền lên tiếng: "Cha, lúc trước người còn nói với ta rằng tư chất của ta cũng không tệ, lại qua vài năm là liên có thể xuất sư, hôm nay như thế nào lại cố ý hạ thấp ta xuống rồi?"
"Đúng vậy, ta không có nói sai, tư chất của ngươi không tệ, còn cần đến nhiều năm như vậy mới có thể xuất sư, huống chi là người bên ngoài, cha ngươi là ta vẫn đang khen ngợi ngươi đấy." Bạch Quán Chúng nhìn hắn một cái, "Hơn nữa, thần sứ đại nhân không phải cũng đã tán thành lời của ta sao?"
"Nàng... nàng có thể giống nhau sao!"
Bạch Phục Linh nói, dần dần cảm thấy tủi thân, "Lúc trước ở trấn Phong Thu, tình huống của Chu phu nhân cũng nguy kịch như vậy, nàng đã nhờ ta cắt thịt, cha cũng chưa từng dạy ta cắt thịt, sau đó nàng còn lấy kim chỉ khâu vết thương cho Chu phu nhân, hơn nữa sau đó Chu phu nhân cũng đã đến thôn Điền gia, vẫn là Điền Đường đã cắt chỉ cho Chu phu nhân, cha chẳng phải cũng chỉ dám ở bên cạnh mà nhìn cũng không dám tự mình động thủ hay sao?"
Bạch Quán Chúng hung hăng vỗ lên đỉnh đầu của Bạch Phục Linh một cái: "Tiểu tử thối, ngươi còn dám vạch trần khuyết điểm của cha ngươi!"
Bạch Phục Linh cúi đầu, nhỏ giọng than thở: "Ta cũng không có nói sai."
Bạch Quán Chúng trừng mắt nhìn hắn một cái, cũng không tiện nói, chuyện này hắn thực sự cũng đuối lý, lúc trước Chu phu nhân đã hồi phục rất tốt và chỉ cần cắt chỉ, Điền Đường còn cố ý đề cập qua việc này với hắn, nhưng cuối cùng hắn cũng không thể nào tự mình cắt chỉ.
Cũng không phải là vì hắn không dám, chỉ là hắn luôn có thói quen nắm chắc mười phần mới dám động thủ, loại chuyện cắt chỉ này hắn cũng chưa từng làm qua, tất nhiên cũng không dám tùy tiện xuống tay.
Ngược lại sau khi cắt chỉ, hắn cũng đã đi xem qua rất nhiều lần, mỗi lần nhìn thấy vết sẹo sau lưng Chu phu nhân, hắn đều cảm thấy vô cùng kỳ diệu, nhưng để cho hắn tiếp nhận loại chuyện này thêm một lần nữa, hắn thật sự cũng rất khó tiếp nhận được, cũng không dám chủ động hỏi lại Điền Đường.
Điền Đường nhìn hai phụ tử hắn oán hận lẫn nhau, nàng cũng đang suy nghĩ về chuyện dạy y học trong thôn.
Hệ thống Trung y cùng Tây y tổng thể sẽ có rất nhiều điều khác biệt, đơn giản mà nói, Trung y thì thiên về nội khoa, Tây y thì lại thiên về ngoại khoa, để cho một đại phụ học Trung y nhiều năm tiếp nhận hệ thống Tây y quả thực sẽ rất khó, hơn nữa hiện tại bọn họ cũng không có người nào giỏi Tây y phù hợp để giảng dạy.
Bản thân Điền Đường cũng không giỏi lắm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận