Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 541 -




“Ngươi nói thật sao?”
"Đương nhiên là thật, cái này sao ta có thể lừa ngươi được." Lý Nhị Trụ vẫn mỉm cười, "Thạch Vĩ Minh, cha ngươi không phải cũng rất để ý chuyện này sao? Nếu như không mang hắn đến để tận mắt xem, có lẽ hắn cũng không thể thay đổi suy nghĩ."
Thạch Vĩ Minh nhíu mày, lại do dự một lát, cuối cùng mới hạ quyết tâm: "Được, ta dẫn ngươi đi gặp cha ta.”
Đây cũng không phải là ngày đầu tiên Lý Nhị Trụ theo dõi Thạch Hùng.
Trên thực tế, thời điểm mà hắn vừa mới tới phủ Lâm Xuân, hắn liền thông qua khắp nơi để hỏi thăm, liền biết đến sự tồn tại của Thạch Hùng, vì vậy đối với hắn cũng có một ít hiểu biết đơn giản.
Thạch Hùng cũng là phe hiếu chiến, có quan hệ không thể tách rời với Vệ gia, trong một đoạn thời gian rất dài, Thạch Hùng có địa vị khá cao ở Vệ gia, chỉ là hắn cùng với Vệ gia đã có một số quan điểm bất đồng, chủ trương cũng là không thể ngu trung, mấy năm trước sau một lần ầm ĩ đã tự chủ trương đi đến phủ Lâm Xuân.
Chẳng qua là khi tới phủ Lâm Xuân, cũng không có nghĩa là Thạch Hùng có thể phát huy năng lực của hắn.
Dù sao phủ Lâm Xuân cũng vẫn do Văn Bình làm chủ.
Nếu như nói Thạch Hùng cùng với Vệ gia cũng chỉ có chút khác biệt về tư tưởng, vậy hắn cùng với Văn Bình quả thực lại như là nước với lửa, cho dù bọn họ đều là phe chủ chiến, chỉ cần đụng mặt, trên cơ bản là cứ ba ngày là lại xảy ra một trận cãi vã nhỏ, còn năm ngày là lại xảy ra một trận cãi vã lớn.
Thứ Văn Bình muốn chính là chiến thắng, cho nên hắn không tiếc vận dụng mọi những thủ đoạn mờ ám, nghĩ hết tất cả mọi cách để bảo vệ phủ Lâm Xuân.
Mà Thạch Hùng tuy rằng cũng cảm thấy nên chiến đấu, nhưng hắn lại không thích cách làm không từ mọi thủ đoạn của Văn Bình.
Sở dĩ Thạch Hùng còn ở lại phủ Lâm Xuân, thứ nhất là để tránh Vệ gia, thứ hai là để răn đe.
Đối với Văn Bình mà nói, tuy rằng hắn không quen nhìn Thạch Hùng, nhưng hắn vẫn hy vọng có người như vậy ở lại Lâm Xuân Phủ, để có thể ngăn cản Nhân Vương.
Lý Nhị Trụ đã gặp qua Vệ Lương Tài, biết Vệ Lương Tài đúng là một tướng lĩnh tốt, cho nên hắn rất có hứng thú với Thạch Hùng, một người cũng thuộc Vệ gia.
Lúc trước hắn tới phủ Lâm Xuân, đã nghĩ rất nhiều biện pháp để tiếp cận Thạch Hùng, không nghĩ tới Văn Bình lại sẽ chủ động đưa hắn đến tay của Thạch Hùng.
Cũng chính bởi vì mối quan hệ này, hắn mới lựa chọn chủ động thể hiện một mặt khác biệt của mình ở trước mặt của Thạch Hùng.
Nếu Thạch Hùng cũng coi hắn là người của Văn Bình, hắn ta tuyệt đối cũng sẽ không động thủ với hắn, nếu hắn không phải là người của Văn Bình, Thạch Hùng càng không có khả năng sẽ động thủ, khác biệt ở chỗ cái trước chính là sự thỏa hiệp, còn cái sau thì lại là xem kịch hay.
Khi Thạch Vĩ Minh mang theo Lý Nhị Trụ đi đến lều trại của Thạch Hùng, Thạch Hùng vẫn đang cầm ở trong tay một quyển binh thư và nằm ở trên giường đọc sách.
Thạch Hùng là một nam nhân cường tráng, không chỉ có cơ bắp cuồn cuộn ở trên người, mà ở trên mặt của hắn còn có còn một bộ râu quai nón dài, loại động tác này nếu đặt ở trên người của thư sinh nho nhã, ngược lại cũng coi như là thích hợp, còn đặt ở trên người của nam nhân cường tráng có râu ria đầy mặt như vậy, nhìn thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.
Màn trướng bị vén lên, Thạch Hùng ngay cả ánh mắt cũng không có liếc qua.
Thạch Vĩ Minh ngoan ngoãn đi qua một bên, hắn khom người: “Cha.”
Lý Nhị Trụ cười rồi tiến lên, cũng chủ động hành lễ: "Thạch đại nhân, thuộc hạ là Lý Nhị Trụ. Nghe nói Thạch đại nhân muốn gặp tiểu nhân một lần, tiểu nhân cảm thấy thế nào cũng không nên để cho Thạch đại nhân phải hao tâm tổn trí, vì vậy ta đã chủ động đi tới để cầu kiến Thạch đại nhân.”
"Ngươi ngược lại rất biết nói chuyện." Thạch Hùng liếc hắn một cái, "Lúc trước khi ta gặp ngươi ta đã nghĩ, dáng vẻ của ngươi nhìn như thế nào cũng không giống như một kẻ ngốc, như thế nào, hiện tại đã gặp phải chuyện gì, vậy mà chủ động đến đây để gặp ta?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận