Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 749 -




Điền Đường ngồi dậy từ trên ghế, đưa tay cầm lấy bánh bao, cả người vẫn còn chút mê mang.
Một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại, cẩm cốc uống một hớp nước lớn, thật vất vả mới giảm bớt cảm giác miệng khô lưỡi khô, rồi mới nói: “Ngày hôm qua ta vừa xong một chương, vốn dĩ chỉ tính toán nghỉ ngơi một chút, không nghĩ tới lại ngủ luôn.”
Nàng nói xong lại ngáp một cái: “Vẫn còn tốt, trong khoảng thời gian này viết cũng đủ dùng cho một khoảng thời gian nữa, cũng coi như lần nữa tự ôn tập lại kiến thức trung học cơ sở, đến thời điểm đi dạy hẳn sẽ không mất mặt.”
Du Ninh cười, cầm lấy một xấp giấy từ bên cạnh: “Thành tích thi cử đã có, bây giờ ngươi xem luôn hay trước tiên đi rửa mặt rồi lại vào xem?”
“Bây giờ xem luôn đi, miễn cho ta lại lo lắng,” Điền Đường duỗi tay nhận lấy, “Sao rồi? Kết quả xếp hạng lần thi này có giống Du lão sư dự đoán không?”
“Tốt hơn so với ta đoán, hoặc là nói còn tốt hơn so với chúng ta dự đoán,” Du Ninh bật cười, “Hẳn là việc ngươi làm lão sư đã kích thích những học sinh trong lớp chuyên, đợt này có hơn 20 người thi đỗ vào trung học, so với dự đoán tước đó còn nhiều hơn 10 người.”
“Nhiều như vậy?” Điền Đường kinh ngạc, đồng thời cũng nhìn rõ nội dung tờ giấy Du Ninh đưa cho, xác thực dựa theo thành tích mà nói trước mắt có 20 người có đủ tư cách tiến vào trung học, đây chính là điều làm nàng kinh ngạc nhất.
Theo lý thuyết số liệu hệ thống ra hẳn phải rất chuẩn xác mới đúng, hệ thống nói 10 người, cho dù chênh lệch cũng sẽ không quá lớn, không có khả năng nhiều hơn gấp đôi, nếu có trường hợp này hẳn hệ thống sẽ sớm thông báo.
“Bình thường mà nói bọn họ có khả năng thi không đậu, nhưng dù sao bọn họ cũng là học sinh lớp chuyên, lúc trước có lẽ không thể, nhưng lâm thời tăng cường ôn tập, năng lực của bọn họ vẫn rất xuất sắc” Du Ninh giải thích, “Hơn nữa không biết ai bắt đầu lan truyền rằng, lần này học sinh lớp chuyên không đậu mà học sinh lớp thường đậu sẽ làm mất mặt lớp chuyên.”
“Nếu sớm biết như vậy, chúng ta nên kích thích bọn họ sớm hơn,” Điền Đường để danh sách nhập học xuống, “Được rồi, một người làm vườn chăm chỉ như ta cũng nên thu dọn đồ đạc đi dạy thôi.”
“Không trâu bắt chó đi cày?” Du Ninh khẽ cười nói.
Điền Đường che tai lại, mặt không cảm xúc bỏ đi: “Không nghe không nghe.”
Du Ninh nhìn theo bóng lưng Điền Đường: “Tài liệu ngươi đưa, ta đã chép lại rồi, ngươi còn cần không?”
Điền Đường xoay người lại: “Cần chứ!”

"Hôm nay chúng ta sẽ học về số đối, mọi người lật sách giáo khoa đến chương 3..."
Lúc Điền Đường lên lớp, vẻ mặt nàng nghiêm túc hơn bình thường rất nhiều.
Trường Trung học Dục Tài là một tòa nhà giảng dạy riêng biệt, hiện nay không có học sinh nào khác ngoài 20 học sinh trung học này.
Ở đây có hai văn phòng, một văn phòng là của Điền Đường và Du Ninh, văn phòng còn lại là của Bùi Phong Bình, nhưng thực sự chỉ có Điền Đường ở trong văn phòng thời gian dài.
Cho dù ở độ tuổi nào, kiến thức ban đầu là điểm cơ bản nhất, phải sau một vài tiết học mới học từ cơ bản đến nâng cao, mà tiến độ học tập của học sinh lớp chuyên nhanh hơn so với học sinh lớp thường.
Để bắt kịp với sự tiến bộ học tập của học sinh lớp chuyên, Điền Đường đã dành hầu hết thời gian rảnh rỗi để soạn giáo án.
Cũng may trong khoảng thời gian này, nàng cũng dần dần nhặt lại những kiến thức trung học cơ sở. Cuối cùng nàng cũng không còn sợ hãi như lúc đầu nữa, ngay cả khi phải đối mặt với hàng loạt câu hỏi của học sinh lớp chuyên, nàng cũng có thể dùng những kiến thức nhớ trong đầu để trả lời.
Nhưng nàng hiểu rõ, đây chỉ là quá trình chuyển giao mà thôi, dù sao thì năng lực của mình cũng có hạn, bây giờ nàng có thể đối phó không có nghĩa là sau này cũng có thể đối phó, sớm hay muộn thì cũng có một ngày, lượng kiến thức trong đầu nàng sẽ bị những học sinh này vượt qua.
Nàng cũng rất mong chờ ngày này.
Bây giờ câu hỏi duy nhất của nàng là: Tại sao hệ thống còn chưa đưa nhiệm vụ giáo viên?
Điền Đường nằm sấp trên bàn, thở dài một tiếng.
Du Ninh đi vào văn phòng, nhìn bộ dạng Điền Đường bật cười: "Sao lại thở dài? Không phải khoảng thời gian này ngươi đã thích nghi rất tốt sao?”
"Nhịn không được," Điền Đường ôm mặt, lộ vẻ khó xử: "Cứ tiếp tục như vậy, chút kiến thức ít ỏi trong đầu ta sắp bị móc sạch, trước khi ta xuyên qua mặc dù không phải là học tra, nhưng cũng chẳng phải học sinh xuất sắc. Vất vả lắm ta mới thi đậu đại học, thuận lợi tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp thì gần như chữ thầy trả lại thầy rồi, khổ quá mà aaa…"

Bạn cần đăng nhập để bình luận