Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 835 -




Nàng suy nghĩ một chút, xoay người đi ra ngoài, dọn một chiếc ghế gãy bị bọn họ vứt bỏ mang vào bên trong phòng cho người ngồi.
Chiếc ghế gãy vừa xuất hiện, liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
“Lão sư...?”
“Chúng ta vừa mới trở về, sư nương của các ngươi còn ở bên ngoài, chỉ mua sắm những bàn ghế này, các ngươi ngồi tạm đi.” Trên mặt Bùi Phong Bình lộ ra một chút lúng túng, vẻ mặt biểu hiện hắn có thể mua những bàn ghế này đã thực không tồi.
Gần như là vào lúc Bùi Phong Bình vừa dứt lời, thì có người dẫn đầu ngồi xuống chiếc ghế gãy mà Điền Đường dọn đến, những người khác nhìn qua, thấy hắn đã ngồi vững vàng, đều tiếc nuối thu hồi tầm mắt, lần lượt ngồi xuống những chiếc ghế còn lại khác.
Sau khi mấy người đã ngồi xuống, Bùi Phong Bình ngồi tại chỗ bịa ra một lý do hắn rời khỏi kinh thành.
Nói một cách đơn giản, là bởi vì cuộc sống ở kinh thành quá áp lực, tình cờ có thân thích muốn đi nơi khác làm đại sự, vì vậy hắn dứt khoát mang theo người nhà rời khỏi kinh thành, nhưng không ngờ tới ở giữa đường lại xảy ra rất nhiều chuyện, nên vẫn luôn chậm trễ đến bây giờ.
Những điều này bao quát nhưng không chỉ giới hạn trong "Lúc chuẩn bị rời đi đột nhiên trên đường xuất hiện một tảng đá lớn chặn đường", " Phụ cận vừa lúc có sói thường lui tới ", "Trục xe ngựa đột nhiên bị hỏng" vân vân, quả thực để cho Bùi Phong Bình bịa ra được một lý do hợp lý vẫn luôn ngừng lại bên ngoài.
Điền Đường đứng ở một bên, nghe Bùi Phong Bình nghiêm trang nói về những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này, nếu không phải nàng biết rõ ràng tình hình thực tế xảy ra trên người Bùi Phong Bình, chỉ nhìn bộ dáng nghiêm túc của Bùi Phong Bình, nàng thiếu chút nữa liền tin lời hắn nói.
Lại nhìn những đệ tử ngồi đối diện Bùi Phong Bình, tất cả đều tin tưởng không nghi ngờ Bùi Phong Bình, không ai nghi ngờ tính chân thực của lời Bùi Phong Bình nói.
Lý do nghe thái quá sao? Thái quá!
Hợp lý sao? Nghe cũng hợp lý!
Đặc biệt là phối hợp với biểu tình đúng đắn của Bùi Phong Bình, càng làm cho người khác tin tưởng không nghi ngờ.
Phải nói Bùi Phong Bình quả nhiên lợi hại, lúc trước hắn có thể ngồi vào vị trí Lại Bộ thượng thư này, tuyệt đối không chỉ dựa vào tính tình thẳng thắn của hắn, chỉ riêng cái năng lực lừa dối người này, thật đúng là không phải ai đều có thể làm được.
Thời gian sau đó, Bùi Phong Bình lại cùng mấy học trò nói chuyện phiếm vài câu, chờ nói chuyện được một lúc lâu, những học trò này bắt đầu nhìn nhau.
Thay Thayddooir như vậy, cho dù là Điền Đường cũng có thể nhìn ra, huống chi là Bùi Phong Bình ngồi đối diện với bọn học trò.
Quả nhiên, sau khi nói xong một đề tài thông thường, có học trò kiềm chế không được, mở miệng rất nhiều lần, rốt cuộc lấy hết can đảm nói: “Lão sư, đệ tử có một việc, muốn trưng cầu ý kiến của lão sư.”
Lời này vừa nói ra, mấy người còn lại đều yên tĩnh.
Bùi Phong Bình ngẩng đầu, duỗi tay xách ấm trà lên, rót cho hắn một chén trà.
Trong ấm trà dùng chính là cuống trà, khi nước trà được đổ ra, cuống trà bên trong cũng theo dòng nước cùng nhau vọt ra, trực tiếp rơi vào trong chén trà của đối phương.
“Ngươi nhìn xem, ấm trà này chung quy cũng không chứa được cuống trà.” Bùi Phong Bình mỉm cười nói: “Nếu như mua lá trà tốt nhất, có lẽ sẽ không dễ bị như vậy, thật sự nhìn không quá tốt đẹp, những trà này, là lá trà tốt nhất mà ta hiện tại có thể mua được.”
Bùi Phong Bình trực tiếp đặt lời nói ở nơi này, nói rõ hắn hiểu đối phương muốn nói gì.
Nhưng học trò mở miệng lúc trước lại nói tiếp: “Lão sư, chúng ta đều hiểu rõ tình cảnh hiện tại của ngài, nhưng hiện nay tình thế thiên hạ không rõ, nếu triều đình không thể lại tiến thêm một bước nữa, chỉ sợ toàn bộ triều đình đều sẽ bị như tằm ăn, đến lúc đó tính mạng của bá tánh trong kinh thành sẽ gặp nguy hiểm, lúc trước lão sư ngài đã dạy dỗ chúng ta, cần phải coi trọng dân tâm, nhưng hôm nay như vậy, chúng ta nên làm thế nào cho phải đây?”
Hắn nói xong, bên cạnh truyền đến âm thanh khác: “Lão sư, chúng ta cũng hy vọng thiên hạ ổn định, nếu như có thể lựa chọn một vị minh quân, có lẽ có thể thay đổi tình thế thiên hạ hiện nay.”
“Lão sư, chúng ta muốn cầu một câu của lão sư.”
Bùi Phong Bình buông ấm trà trong tay, cười khổ lắc đầu: “Các ngươi còn xem ta là lão sư, vậy thì cần phải hiểu rõ ta đã không còn là Bùi thượng thư lúc trước nữa, năm đó ta bị bắt từ quan, bây giờ ta sao có thể can thiệp vào việc trong triều?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận