Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1065 -




“Buông ta ra, các ngươi mau buông ta ra!”
Hạ Tùng Dương đi ra cửa, nhìn Lý Nhị Trụ đang la hét nhíu mày nói: “Bỏ người xuống.”
Cả người Lý Nhị Trụ bị ngã trên mặt đất, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn: “Tướng quân?”
Sau khi lấy lại tinh thần, hắn lập tức bắt đầu chỉ trích: “Tướng quân, những người này chắc chắn cố ý, bọn họ nhất định không muốn thấy ta sống tốt, mới cố ý ngược đãi ta, tướng quân, ngươi không biết sau khi ngươi đi ta phải trải qua những ngày nào đâu!!!”
Nhân Vương vốn đang ngồi trong phòng, chờ Hạ Tùng Dương dẫn người vào, kết quả chợt nghe thấy giọng nói như vậy, thanh âm truyền ra: “Tùng Dương, đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có việc gì ạ, thần lập tức dẫn người vào.” Hạ Tùng Dương trả lời, đưa tay đi tới trước mặt Lý Nhị Trụ, mang theo hắn đi vào bên trong.
Lý Nhị Trụ vội vàng đứng lên, khom người nói: “Tướng quân, ta tự đi được, không cần tướng quân phải hao tâm tổn trí.”
Hạ Tùng Dương quay đầu nhìn hắn một cái: “Nếu ngươi còn gây chuyện, biết sẽ xảy ra chuyện gì rồi đấy.”
“Vâng vâng vâng.” Lý Nhị Trụ liên tục đáp lời, trong lòng ưu sầu đi theo sau Hạ Tùng Dương, cả người nhìn như bị dọa sợ.
Sau khi hai người vào nhà, thủ vệ ngoài cửa nhìn nhau một chút, đều từ trong mắt đối phương thấy được cảm xúc khinh thường, sau khi đối diện, rất nhanh chia ra canh giữ ở phụ cận lần nữa.
Lý Nhị Trụ thì vẫn đi theo Hạ Tùng Dương vào, trong nháy mắt vào nhà, hắn nhanh chóng nhìn tình huống xung quanh một chút, có thể nhìn thấy rõ ràng trong phòng cũng có một ít tráng hán tay to eo tròn canh giữ.
Sau khi chuyển qua bình phong, cuối cùng hắn cũng xác nhận suy đoán lúc trước của mình.
Từ quần áo đối phương mặc, khí thế, cùng với thái độ của Hạ Tùng Dương đối với đối phương có thể thấy được, người này nhất định là Nhân Vương.
Khi còn cách Nhân Vương vài bước, Lý Nhị Trụ bị ngăn lại, không cho phép đi tiếp, chỉ có Hạ Tùng Dương tự mình đi về phía trước một chút, đi tới gần rồi chắp tay: “Bệ hạ, người này chính là Lý Nhị Trụ mà thần nói lúc trước.”
Lúc này, Lý Nhị Trụ đang ‘quang minh chính đại’ nhìn bốn phía, mặc kệ nhìn cái gì trong mắt hắn đều mang theo vài phần tò mò, chỉ có bên tai nghe Hạ Tùng Dương nói chuyện, đem hai chữ ‘Bệ hạ’ nghe vào trong tai.
Chân mày Nhân Vương nhíu lại.
Hạ Tùng Dương quay đầu, quát lớn Lý Nhị Trụ: “Bệ hạ ở đây, còn không mau quỳ xuống hành lễ?”
Lý Nhị Trụ bị dọa hết hồn, đặt mông ngồi xuống đất, kinh ngạc nhìn người ngồi phía trước: “Bệ hạ…bệ hạ? Ta thật sự nhìn thấy hoàng thượng sao? Cha, nương, Nhị Trụ Tử cho các ngươi mặt mũi, các ngươi ở trên trời phải nhìn cho rõ này!”
Nói xong, hắn đứng dậy muốn chạy về phía Nhân Vương.
Hạ Tùng Dương tiến lên một bước, gắt gao ngăn hắn lại, thấp giọng quát: “Lý Nhị Trụ, ngươi không muốn sống nữa sao?”
Lý Nhị Trụ nhanh chóng nhìn bốn phía, ngoại trừ Hạ Tùng Dương, những người còn lại trong phòng cũng đều có động tác, thậm chí có người đã rút đao ra, có thể tưởng tượng chỉ cần Lý Nhị Trụ có động tác gì, bọn họ nhất định sẽ lập tức động thủ.
Hắn vội vàng lui về phía sau xin lỗi: “Không có, không có, ta…Ta chỉ là quá vui vẻ, đời này ta còn chưa được gặp hoàng đế bao giờ, đều nghe người khác nói hoàng đế có tám cánh tay, năm cái đầu, ta hơi muốn nhìn xem, cái này…”
Hạ Tùng Dương trực tiếp đẩy hắn tới vị trí ban đầu, thậm chí còn đẩy hắn ra ngoài một chút: “Tránh xa một chút, đứng ở đây không được nhúc nhích, nếu ngươi dám tiến lên một bước, cẩn thận đầu ngươi.”
“Dạ dạ dạ.” Lý Nhị Trụ liên tục gật đầu, xoay người giữ lấy bình phong, “Ta đứng im, chắc chắn không cử động, tướng quân ngươi đừng đụng vào đầu của ta.”
Hạ Tùng Dương nhìn hắn một cái, quay đầu trở lại bên cạnh Nhân Vương: “Bệ hạ, người này chính là tên lưu manh thần nói lúc trước.”
Nhân Vương từ đầu tới cuối nhìn Lý Nhị Trụ: “Là hắn sao, người này thoạt nhìn trông rất ngu xuẩn, lời của hắn có thể tin sao?”
“Bẩm bệ hạ, người này vẫn có chút khôn vặt, có thể là do hôm nay nhìn thấy bệ hạ quá mức kích động, nên mới có hành vi như thế.” Hạ Tùng Dương thấp giọng giải thích, “Chẳng qua có lẽ là hắn cũng không quá thông minh, cho nên người thành Thần Linh cũng không có chú ý tới hắn, để cho hắn lặng lẽ lấy đồ vật ra.”
Nhân Vương gật đầu, miễn cưỡng tin lời Hạ Tùng Dương, lần nữa nhìn về phía Lý Nhị Trụ: “Lúc trước ngươi đi qua thành Thần Linh?”
“Đúng, đúng, ta đã đi qua, nơi đó rất tốt.” Lý Nhị Trụ nghiêm túc nói, lúc nói chuyện còn đưa tay ôm cổ.
Nhân Vương gật đầu: “Vậy ngươi nói xem, thành Thần Linh rốt cuộc tốt chỗ nào?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận