Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1264 -




Lần lượt thu nạp, bài trừ, khiến cho phủ Quảng Cừ hiện giờ như hoàn toàn biến thành chính quyền lấy Nhiếp Chính Vương làm trung tâm. Địa vị tiểu hoàng đế cũng càng ngày càng mờ nhạt, mặc dù hắn vẫn tỏ vẻ cao cao tại thượng* nhưng những thứ mà hắn có thể tiếp xúc vào cũng chỉ là một vài tấu chương râu ria mà thôi.
Cao cao tại thượng: Nghĩa đen là nói đến vị trí cao, tôn quý trong xã hội, về phần nghĩa bóng cụm từ này dùng để ám chỉ những người không biết kính trên nhường dưới. Lúc nào cũng cho mình là đúng, luôn tỏ thái độ khinh thường người khác.
“Lâm đại nhân, Vương gia mời Lâm đại nhân tới trước vì có chuyện quan trọng cần thương lượng.”
“Ta sẽ tới liền,” Lâm Thành Phúc bình tĩnh xử lý tư liệu vừa mới nhận được trên tay. Hắn đứng dậy sửa lại quần áo rồi mỉm cười tiến lên mở cửa, giơ tay ra hiệu, “Phiền ngài rồi.”
“Lâm đại nhân không cần khách khí,” Gã sai vặt dẫn đường hơi mỉm cười, “Hiện giờ Lâm đại nhân là người quan trọng của Vương gia, người mà Vương gia tín nhiệm nhất hiện giờ chính là Lâm đại nhân, sau này ta còn muốn nhờ Lâm đại nhân ở trước mặt Vương gia nói tốt vài câu.”
Lâm Thành Phúc mỉm cười: “ Làm gì có, tất cả mọi người đều vì Vương gia làm việc mà thôi.”
Hai người trước sau đi tới. Trên đường đi qua chỗ các phụ tá bình thường cư trú, Lâm Thành Phúc có thể cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú từ những người đó, nhưng hắn cũng không định quay đầu lại nhìn.
Suy nghĩ bất đồng khó lòng hợp tác.
Về cơ bản, hắn và những phụ tá đó không đi cùng một con đường.
Sau khi bóng dáng Lâm Thành Phúc thân ảnh, những ánh mắt nhìn từ trong viện ra mới thu lại, ngược lại có những giọng nói thì thầm bàn tán vang lên.
“Hiện tại hắn càng ngày càng đi lên, rõ ràng ngay từ đầu còn cùng thân phận với chúng ta, cũng không biết hắn làm như thế nào mà được Vương gia tín nhiệm.”
“Ta cảm thấy hắn thật sự rất thông minh, tính tình Vương gia cũng không phải dễ lừa. Nếu không phải hắn đủ thông minh, khẳng định sẽ không thể đi đến được địa vị như hiện tại. Chỉ tiếc là lúc trước hắn ở cùng, chúng ta không tạo quan hệ tốt với hắn.”
“Quan hệ tốt thì có ích gì? Trước kia cũng có hai người có quan hệ rất tốt với hắn, mỗi lần viết sách đều phải ngồi cùng nhau, hiện tại không phải cũng ở lại đây ăn không ngồi chờ giống chúng ta sao? Theo ta, lúc trước hắn đã có kế hoạch để giành được cơ hội được Vương gia tín nhiệm, những người như chúng ta chỉ sợ là ngay từ lúc bắt đầu đã không ở trong tầm mắt của hắn rồi.”
"Bọn họ nhìn qua.”
“Nhìn thì nhìn, mọi người đều giống nhau thôi, đừng trách là ta ăn ngay nói thật.”
……
“Ta muốn tìm bọn họ để giải quyết.”
“Đừng có làm loạn nữa,” Khâu Bác Hậu nắm lấy cánh tay Dương Thái Hoa, “Hiện giờ Lâm Thành Phúc đang được Vương gia tín nhiệm vô cùng, lúc này ngươi chỉ vì chuyện này đi mà làm loạn lên. Đến lúc đó mà khiến cho Vương gia chú ý, nhẹ thì bị trách cứ, nặng thì khả năng sẽ đuổi chúng ta đuổi ra khỏi vương phủ.”
“Vậy chả nhẽ cứ để bọn họ nói tùy ý như vậy sao? Những người này thật quá đáng quá!” Dương Thái Hoa vẫn bất mãn, trong mắt tràn đầy lửa giận.
Khâu Bác Hậu nhìn hắn: “Ngươi tức giận là do Lâm Thành Phúc không đề bạt chúng ta, hay là tức giận vì bọn họ nói xấu sau lưng?”
“Cả hai không được sao?” Dương Thái Hoa tức giận hỏi ngược lại, “Tại sao ngươi có thể nhịn như vậy chứ? Người ta chỉ kém chửi thẳng vào đầu chúng ta nữa thôi, thế mà ngươi vẫn còn bình tĩnh như vậy. Những người này cũng chỉ dám nói sau lưng người khác, có bản lĩnh thì nói trước mặt Lâm Thành Phúc đi, một đám vô dụng!”
Khâu Bác Hậu nhìn bộ dạng của hắn không nhịn không mà cười một tiếng: “Ta thấy ngươi càng tức chuyện bọn nói xấu sau lưng nhiều hơn chuyện Lâm Thành Phúc."
“Tất nhiên ta cũng giận tên kia, chúng ta tốt xấu gì cũng đã ở bên nhau viết sách lâu như vậy, cũng có nhiều ít tình nghĩa mà? Hắn đây lập tức rời đi, đừng nói là khen chúng ta vài câu ở trước mặt Vương gia, ngay cả trở về để thăm chúng ta cũng không về. Làm sao mà không tức được cơ chứ? Nhưng ta lại càng tức cái lũ bá tánhg sau lưng người khác chỉ trỏ,” Dương Thái Hoa trừng mắt nhìn đám kia người cách đó không xa, “Chuyện của Lâm Thành Phúc, hắn và chúng ta không thân cũng chẳng quen, cũng chẳng có quan hệ đồng học gì. Từ lúc chúng ta tiến vào vương phủ đến giờ vẫn luôn là quan hệ cạnh tranh, hắn không quan tâm tới chúng ta cũng đúng thôi. Nhưng những người này không có bản lĩnh chỉ biết nói xấu sau lưng người khác. Nếu bọn họ thực sự có năng lực thì đi đến trước mặt Vương gia mà thể hiện, nói bậy sau lưng Lâm Thành Phúc, đúng là không có tiền đồ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận