Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 801 -




"Hừ, một khi hai bên xảy ra chuyện, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ ra chiến tranh, đến lúc đó người chịu thiệt vẫn là bá tánh.” Quận chúa Minh Tâm nói, cầm trong tay tờ giấy viết trước mặt, lại nhìn nội dung chỉnh tề trên tờ giấy viết thư, “Đan Thúy, hình như thần sứ không phải dùng bút lông để viết?”
Đan Thúy nghiêng người, cẩn thận nhìn một lúc, cũng gật gật đầu, đồng thời cười nói: “Quận chúa, chúng ta ở trấn Thần Linh đã gặp được rất nhiều thứ tốt, chỉ là chữ viết mà thôi, khác biệt cũng là rất bình thường.”
“Ở trấn Thần Linh là chuyện bình thường, nhưng ở kinh thành, đây không phải là chuyện bình thường.” Quận chúa Minh Tâm nói xong, đột nhiên nở nụ cười, quay đầu lại, “Đan Thúy...”
“Vâng, quận chúa.”
“Đi chuẩn bị một ít đồ trang sức đẹp, sai người làm một ít y phục tới đây, cùng một số vật phẩm bằng vàng bạc, ngọc bội, gửi đến trấn Thần Linh,” Quận chúa Minh Tâm nói, cẩn thận gấp bức thư lại, bỏ vào phong bì, lấy ra một tờ giấy trắng viết thư: “Về phần số vàng kia, cũng đưa cho thần sứ đi, coi đó là bồi thường cho việc lúc trước cử người bắt nàng.”
“Vị kia thật may mắn,” Đan Thúy giúp Quận chúa Minh Tâm mài mực, “Còn có thể nhận được lời xin lỗi từ quận chúa.”
Quận chúa Minh Tâm ngước mắt nhìn Đan Thúy một cái.
Đan Thúy lập tức im miệng, làm bộ như chưa từng nói gì.
Dạo này Quận chúa thật đúng là dễ nói chuyện, đến nỗi nàng ta đã quên mất tình khí thật sự của một quận chúa, cái gọi là nhận lỗi, chắc chắn cũng chỉ có thể dành cho một mình Điền Đường mà thôi, nếu là người khác, nhất định sẽ không có sự đối đãi tốt như vậy.
Thân phận địa vị của Quận chúa Minh Tâm, nếu quá mức gần gũi với mọi người như vậy, có lẽ cũng không phải là một chuyện tốt.
Đan Thúy chuyên tâm mài mực, mãi đến khi Quận chúa Minh Tâm viết xong thư mới ngẩng đầu lên, thấp giọng hỏi: “Quận chúa, người muốn làm bao nhiêu bộ y phục?”
“Không cần quá nhiều, hơn mười bộ là đủ, ngươi có thể lấy đồ trang sức phù hợp từ kho bạc tư nhân của ta, gửi mọi thứ bao gồm cả bức thư này cho thần sứ.” Quận chúa Minh Tâm cất bức thư mới viết đi, ngẩng đầu nhìn Đan Thúy, “Chuyện của trấn Thần Linh ngươi nên biết.”
Đan Thúy sửng sốt, theo bản năng gật đầu: “Vâng.”
Quận chúa Minh Tâm khẽ cười nói: “Hôm nay thân thể của hoàng thúc không khỏe, tình hình trong triều đình cũng không rõ, một bên Nhân Vương và Triệu Vương như hổ rình mồi, chiến tranh có thể nổ ra bất cứ lúc nào, không chỉ người dân phải chịu thiệt hại mà kinh thành cũng sẽ gặp phải nguy hiểm.”
Đan Thúy cúi đầu: “Vâng.”
Quận chúa Minh Tâm đứng dậy, từ từ đi tới trước cửa sổ.
Đan Thúy không rõ nguyên do, cứ đi theo Quận chúa Minh Tâm, đứng ở bên cạnh nàng ta, ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn nàng ta.
“Lúc trước khi ta ở trấn Thần Linh, nàng đã từng nói nếu ta có người muốn bảo vệ, có thể đưa người tới đó.” Quận chúa Minh Tâm ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, “Ngươi và ta đều biết tình hình trấn Thần Linh, nơi đó thực sự là thế ngoại đào nguyên, nàng thực sự giúp đỡ được những bá tánh bình thường, cho bọn họ sống một cuộc sống bình thường lại thỏa mãn.”
Trong thư phòng, chỉ có hai người Quận chúa Minh Tâm và Đan Thúy, tuy Quận chúa Minh Tâm nói những lời này ra bên ngoài cửa sổ, nhưng đối với Đan Thúy, lời nói này như được nói trực tiếp ở bên tai vậy.
Đan Thúy lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Nhưng người nhà Quận chúa đều là người hoàng thất, mặc dù trấn Thần Linh có tốt đi chăng nữa, người trong hoàng thất chắc cũng không muốn rời khỏi kinh thành đúng không?”
Hoàng thất cuối cùng vẫn là hoàng thất, cho dù ở trong thế giới loạn lạc này, họ vẫn đứng ở vị trí cao, được người người kính ngưỡng.
Rời khỏi kinh thành đến trấn Thần Linh, là một lựa chọn tốt đối với bá tánh, nhưng đối với người hoàng thất thì lại không phải là chuyện tốt, trừ phi một ngày nào đó kinh thành bị công phá hoàn toàn.
“Vậy còn ngươi?” Quận chúa Minh Tâm đột nhiên xoay người, đối diện Đan Thúy.
Đan Thúy ngơ ngác nhìn Minh Tâm, ánh mắt hai người đối diện, thậm chí từ trong mắt của Quận chúa Minh Tâm, Đan Thúy có thể thấy được dáng vẻ ngẩn người của mình.
Một lúc sau, đột nhiên Đan Thúy quỳ hai gối xuống đất.
Tuy rằng Quận chúa Minh Tâm không nói nhiều, nhưng tim của Đan Thúy lại đập thình thịch, dường như đã xảy ra một số chuyện vượt xa dự đoán.

Bạn cần đăng nhập để bình luận