Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 935 -




Vệ Kiến Đình trầm mặt đứng dậy rồi hành lễ: "Vương gia.”
"Không dám." Quảng An Vương hậu lui một bước, hư ảo ôm quyền, làm một lễ đơn giản, "Tướng quân nhưng là thực quyền tướng quân, bổn vương nhàn tản như vậy Vương gia nào lại dám cùng với tướng quân để so sánh."
Sắc mặt của Vệ Kiến Đình trở nên khó coi hơn một chút.
Lời này của Quảng An Vương, rõ ràng là đang châm chọc.
Tay cầm thực quyền, nhìn bề ngoài tựa hồ là chuyện tốt, kì thực ngược lại là nguyên nhân quan trọng khiến Vệ gia đi tới nước này.
Chính là bởi vì Vệ gia nắm giữ thực quyền, Hoàng Thượng mới có thể đối với Vệ gia mà nổi lên lòng nghi ngờ, muốn để Vệ gia bị phá vỡ, để cho sự tồn tại chướng mắt này triệt để biến mất ở trước mắt.
Vệ Kiến Đình làm sao lại nghe không ra Quảng An Vương là đang nói hắn đang đi trên một con đường vốn dĩ không nên đi, hắn không phải là không biết Hoàng Thượng đối với hắn có sự kiêng kỵ cùng với ngờ vực vô căn cứ, nhưng có một số việc hắn vẫn phải đi làm, không thể không làm, không có đi một bước này, hắn bất luận như thế nào cũng không thể an tâm.
"Chuyện cho tới bây giờ, Vương gia còn muốn tiếp tục để cho đông đảo bá tánh gặp chuyện không may hay sao?" Vệ Kiến Đình nhìn Quảng An Vương, đây là mục đích lần này mà hắn tới, đồng thời cũng là hắn đặc biệt muốn tranh thủ sự tình, nếu như có thể cứu được bá tánh, hắn thậm chí có thể không thèm để ý đến sinh tử của mình.
"Tướng quân cho rằng là bổn vương muốn cho những bá tánh này chết hay sao?" Quảng An Vương thản nhiên nói, trong mắt hiện lên vài phần cười lạnh, "Nói tới nói lui, cũng chỉ là 'Quân muốn thần chết, thần không thể không chết', hôm nay là 'Quân muốn bá tánh chết, mạng của bá tánh tất nhiên cũng không thể giữ lại’.”
“Vương gia, những người này đều là bá tánh vô tội!” Vệ Kiến Đình phẫn nộ nói.
“Chẳng qua chỉ là dân nghèo, chết thì liền chết, không chừng sau khi bọn họ chết, triều đình thoát khỏi những liên lụy này, có thể lần nữa giành được quyền cai trị thiên hạ lại?”
Vệ Kiến Đình tiến lên một bước, muốn tới gần cùng với Quảng An Vương để nói chuyện, nhưng hắn chỉ bước ra nửa bước, đã bị người ngăn lại.
Quảng An Vương cười rồi xoay người: "Đều nói Vệ gia là người trung nghĩa, thề sống chết đều phải thủ vệ chiến trường, chỉ xem Vệ tướng quân rốt cuộc là có thể tiếp tục chờ cơ hội để thoát thân ở trên chiến trường, hay là vẫn trơ mắt nhìn bá tánh đi chịu chết, cho đến mức chịu không nổi mà tự sát."
Lúc đi tới cửa, Quảng An Vương đã xoay người, cười rồi nhìn về phía của Vệ Kiến Đình: "Nếu Vệ tướng quân ở chỗ này mà tự sát bỏ mình, có thể biến thành một đoạn giai thoại hay không? Tướng trung thành và tận tâm, không thể chịu nhục nổi, không đúng, dựa theo cách làm của hoàng huynh, hẳn là thông địch phản quốc, hối hận không thôi, sợ tội nên đã tự sát.”
Vệ Kiến Đình biến sắc, bước nhanh về phía trước, nhưng lúc này đây vẫn chỉ đi được hai bước.
Lần này hắn cũng không có bị người ngăn cản, mà là bị xích sắt pử trên người của hắn ngăn cản, không thể nhúc nhích được.
“Người đâu…”
“Vâng, Vương gia.”
“Mang Vệ tướng quân tự mình đi xem bộ dạng thống khổ của bá tánh kêu rên, để hắn tận mắt nhìn bá tánh rời đi ở trước mắt hắn.”
“Tuân lệnh.”
"Đúng rồi, đừng để cho bá tánh nhìn thấy hắn." Thanh âm của Quảng An Vương lần nữa truyền vào trong phòng, "Cũng chỉ là một Vệ gia, đều đã sắp ngã, hà tất gì phải cho cơ hội để bọn họ lưu danh muôn đời, chỉ để cho Vệ tướng quân nhìn thấy bá tánh là được, bá tánh cũng không cần nhìn thấy Vệ tướng quân, nếu không hoàng huynh sợ rằng sẽ mất hứng."
“Thuộc hạ tuân mệnh.”

Sau đó không lâu, Vệ Kiến Đình bị giam giữ ở trong lồng giam, xích sắt ở trên người cùng với lồng giam được nối liền, cho dù là người có khí lực tuyệt đại, cũng không có khả năng thoát khỏi lồng giam.
Lý Nhị Trụ đi theo sau Thích Cố, đứng cách đó không xa để chờ đợi.
Khi Quảng An Vương tới, hai người đồng thời liền khom người.
Sự tồn tại của Lý Nhị Trụ cũng không lộ ra, lúc trước Thích Cố vài lần bày mưu tính kế, đều cố ý tránh được sự tồn tại của Lý Nhị Trụ, lúc này Quảng An Vương đã nhìn thấy hai người, chỉ cho rằng Lý Nhị Trụ là gã sai vặt ở bên cạnh của Thích Cố, sau khi nhìn lướt qua liền trực tiếp dời tầm mắt, rơi vào trên người của Thích Cố.

Bạn cần đăng nhập để bình luận