Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 247 -




Tô Tu Vĩnh cùng tuổi với Chu Lý Viễn, rất nhanh sẽ đến cáo tuổi gần đất xa trời, ở niên đại này, 50 tuổi đã xem như "người già", cả đời này hắn đều học kinh sử tử tập, đột nhiên bảo hắn ở tuổi này thay đổi ý nghĩ, quả thật cũng không dễ dàng.
Nhưng trong mắt Điền Đường, Tô Tu Vĩnh có thể thi đậu tú tài, lại được Chu Lý Viễn cố ý đẩy tới, đã nói lên được thiên tư thông tuệ của Tô Tu Vĩnh, nếu cứ như vậy bỏ mặc người như vậy trở nên tầm thường vô vị thì thật sự làm cho người ta đau lòng.
Lúc này thời gian mà Tô gia đến thôn Điền gia đã qua vài ngày, nhìn thấy hoàn cảnh ổn định an bình của thôn Điền gia, các thành viên trong gia đình rất dễ làm quen với sinh hoạt của thôn Điền gia.
Thời điểm Điền Đường đến, nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của cả nhà, có thể thấy được người nhà này đều là người nhiệt tình thiện lương.
“Ta muốn gặp Tô phu tử một lần.”
"Hắn đang ở trên lầu đọc sách," Tô mẫu từ ái nhìn Điền Đường, quay đầu lên lầu gọi, "Tu Vĩnh, có khách đến, mau xuống dưới đi."
Một tiếng kêu này, rất nhanh đã có tiếng bước chân vang lên, chỉ chốc lát sau, một bóng người xuất hiện ở khúc quanh.
Tô Tu Vĩnh đi xuống cầu thang, thời điểm đi một nửa thì thấy rõ người tới là Điền Đường, theo bản năng muốn quay đầu lại.
“Tô tiên sinh." Điền Đường gọi hắn.
Tô Tu Vĩnh cảm thấy không ổn khi quay đầu lại, căng da đầu đi xuống lầu, khi đi tới trước mặt Điền Đường thì khom người hành lễ với nàng: "Thần sứ đại nhân.”
Điền Đường cũng khom người đáp lễ: "Tô tiên sinh, lần này tới ta sẽ không nhiều lời, chỉ là có mấy câu không nói ra sẽ cảm thấy buồn bực, nếu như Tô tiên sinh có thể nghe lọt tai, tất nhiên là không thể tốt hơn, nếu Tô tiên sinh thật sự nghe không lọt, về sau ta cũng sẽ không làm khó dễ nữa.
Vẻ mặt của Tô Tu Vĩnh trở nên nghiêm túc, trong ánh mắt tràn đầy cự tuyệt, nhưng thân thể lại đóng chặt tại chỗ.
Điền Đường nhìn bộ dáng của hắn, khẽ mỉm cười nói: "Tô tiên sinh, xin hỏi ngài vì sao lại học tập?”
Tô Tu Vĩnh nhíu mày, suy tư một lát rồi trả lời: "Tử viết ‘Vật loại chi khởi, tất hữu sở thủy. Vinh nhục chi lai, tất tượng kỳ đức’ ta học, chẳng qua là vì muốn hiểu biết.”
Điền Đường muốn dùng câu nói tương tự để trả lời hắn, suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy đơn giản thô bạo một chút thì tốt hơn: "Ta không thích nghiền ngẫm từng chữ một, ý của Tô tiên sinh khi nói những lời này là, ban đầu học tập là vì muốn biết thêm tri thức?”
Tô Tu Vĩnh nhìn nàng một cái, nhíu mày gật đầu: "Không khác bao nhiêu.”
Điền Đường mỉm cười: "Vậy ta cũng không hiểu, nếu Tô tiên sinh thích học, tại sao phải lùi bước trước kiến thức mới? Trước đó Tô tiên sinh hẳn là đã nghe qua, hẳn là biết việc học tập ở thôn Điền gia khác một trời một vực so với bên ngoài, nếu như là người thật sự hiếu học, chắc hẳn sẽ không nguyện ý bỏ qua cơ hội này, đúng không.”
Tô Tu Vĩnh há miệng, lời đến bên miệng vẫn không thể nói ra khỏi miệng.
Điền Đường không nhìn hắn, tiếp tục nói: "Kỳ thật nói cho cùng, Tô tiên sinh không muốn đi học là bởi vì lòng tự trọng quá mạnh mẽ, thế nhưng trong chuyện học tập này, còn phân biệt có lòng tự trọng hay không sao? Hơn nữa, chẳng lẽ Tô tiên sinh cho rằng mình sẽ ở lớp vỡ lòng cả đời? So sánh ngay cả thôn dân bình thường của thôn Điền gia cũng kém hơn sao?
Sắc mặt Tô Tu Vĩnh khẽ biến.
Điền Đường chỉ cười ha hả nhìn hắn nói tiếp: "Được rồi, chuyện nên nói thì ta cũng nói xong rồi, Tô tiên sinh tự mình suy nghĩ thật kỹ, không có chuyện gì ta liền đi trước đây.”
Nàng nói xong lập tức xoay người ra cửa, Tô Tu Vĩnh mờ mịt nhìn bóng lưng của nàng biến mất, nghẹn đầy bụng lời nói, chỉ thở ra một ngụm tức giận.
“Tu Vĩnh, có phải nương liên lụy ngươi hay không?”
“Không phải, nương, nương làm sao có thể liên lụy ta?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận