Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 927 -




Sau khi cẩn thận suy nghĩ một lát, hắn vẫn cảm thấy mình không thể để cho Vệ Kiến Đình cứ như vậy mà đi cung mặc cho số phận, hắn có thể chấp nhận người Vệ gia chết trận ở trên chiến trường, nhưng tuyệt đối sẽ không thể chấp nhận bởi vì nghi kỵ cùng với hoài nghi, mà dẫn đến người Vệ gia bị tử vong.
Cho dù chỉ có một tia khả năng, hắn cũng sẽ không để cho chuyện này phát sinh.
Nghĩ tới đây, Vệ Lương Tài liền lập tức xoay người, tránh qua tất cả tầm mắt, từ cửa hông tiến vào sân ở bên cạnh, sau khi cải trang rời phủ, đi qua một nơi nào đó mà hắn đã sớm nghĩ kỹ.
Bên kia, bước chân của Vệ Kiến Đình vẫn kiên định đi vào trong hoàng cung.
Phía sau vẫn có người mà Hoàng Thượng đã phái để đi theo, thấy đich đến của Vệ Kiến Đình dĩ nhiên là hoàng cung, lập tức tỉnh táo lại, phái người đến trước một bước để tiến cung bẩm báo.
Bước chân Vệ Kiến Đình không nhanh không chậm, nhưng mỗi một bước đều đạp thật.
Chuyện phủ Lâm Xuân đổi chủ đã sớm được truyền ra ở trong kinh, tướng lĩnh của phủ Lâm Xuân Thạch Hùng đã phản bội, ảnh hưởng đến Vệ gia, dẫn đến người trước kia có quan hệ coi như là có thể với Vệ gia, cũng đã thật lâu không xuất hiện ở Vệ gia.
Vệ gia giống như là một nhà bị cô lập dưới ánh mặt trời, người người đều có thể nhìn thấy, nhưng người người đều cũng coi như là không nhìn thấy.
Ai cũng không muốn bị gắn lên một cái tội danh thông địch phản quốc, dù sao đây cũng là tội danh nặng nhất trong pháp luật, một khi bị phát hiện, chính là liên lụy đến cửu tộc, dù là Thạch Hùng cùng với Vệ gia ở rất nhiều năm trước cũng đã quyết định, nhưng Vệ gia vẫn như cũ mà bị liên lụy.
Cho tới bây giờ, Vệ gia còn có thể ở trong kinh, là bởi vì liệt tổ liệt tông của Vệ gia đã cống hiến, cũng bởi vì bản thân của Vệ gia có địa vị trong võ tướng.
Vệ gia vẫn muốn được bình an vô sự, phương pháp tốt nhất chính là ngoan ngoãn ở nhà, mặc kệ gặp phải chuyện gì cũng không được ra mặt, không được ra mặt, tựa như là nói nhiều sai lầm, Vệ gia chỉ có hoàn toàn yên lặng, mới có thể bảo toàn được tính mạng.
Vệ Kiến Đình làm sao không biết được đạo lý ở trong đó, nhưng hắn lại không thể làm như vậy.
Chức trách của Vệ gia là bảo vệ quốc gia, đây là quy củ mà tổ tông truyền lại, Vệ quốc, bảo vệ chính là quốc gia, là triều đình, là tâm tư phản bội bất luận như thế nào cũng không thể được xuất hiện, bảo vệ bá tánh, là gia đình của tất cả bá tánh ở trong cả quốc gia, cho dù mỗi một gia đình đều rất là nhỏ bé, nhưng bọn họ lại là một phần chức trách của Vệ gia.
Hiện giờ bá tánh đã bị buộc lang bạc kỳ hồ, xa xứ, là Vệ gia đã thất trách, là hắn đã thất trách.
Vệ Kiến Đình từng bước từng bước từ bên ngoài Vệ phủ đi tới cửa cung, lúc đặt chân tới cửa cung, hắn xốc vạt áo lên rồi quỳ xuống.
Bên ngoài có bá tánh thấy một màn như vậy, trong nháy mắt đã kinh hô: "Vệ tướng quân sao lại quỳ ở đây?"
“Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Chẳng lẽ là hoàng thượng đã trừng phạt Vệ tướng quân, mới khiến Vệ tướng quân phải quỳ gối ở đây?”
“Vệ tướng quân đứng lên … Sao lại quỳ xuống rồi?”
“Đây… Đây chính là một bước ba quỳ chín lạy.”

Một bước ba quỳ chín lạy, trịnh trọng như thế, chỉ sợ là vì cầu hoàng thượng thu hồi mệnh, cầu hoàng thường đừng tiếp tục xua đuổi bá tánh nghèo khó.
Trong nháy mắt đám người đã trở nên yên tĩnh.

“Há có lý này!”
Kèm theo tiếng giận dữ, vật nặng cũng hung hăng bị nện xuống dưới đất.
“Hoàng thượng xin hãy bớt giận!”
"Bớt giận bớt giận, các ngươi bảo trẫm phải làm sao mới có thể bớt giận?" Hoàng thượng ôm ngực, đè nén sự tức giận ở đáy lòng, chỉ tay ra bên ngoài, "Vệ Kiến Đình này có ý gì? Ba quỳ chín lạy! Hắn là muốn ép trẫm nghe lời hắn!”
Sau khi rống giận thêm lần nữa, Hoàng thượng lại một lần hất hết đồ trên bàn xuống.
Lúc này đây, tất cả mọi người đều run lẩy bẩy quỳ xuống ở dưới đất, không ai dám lên tiếng.
"Khụ khụ --" Hoàng thượng lần nữa mãnh liệt ho khan.
Người ở bên dưới nghe được tiếng ho khan của hắn, liền lập tức kinh hô: "Hoàng thượng?"
"Cút, đều cút cho ta, không có sự cho phép của trẫm, ai cũng không được phép đi vào." Hoàng thượng cười lạnh, trong mắt liền hiện lên vài phần ác ý, "Các ngươi đi quan sát Vệ Kiến Đình cho trẫm, cho đến khi hắn quỳ đến trước mặt của trẫm thì mới thôi, trẫm ngược lại muốn nhìn xem, hắn rốt cuộc có thể nói được lời đại bất kính gì, đến lúc đó, liền xem hắn có thể sống sót mà trở về hay không."

Bạn cần đăng nhập để bình luận