Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 219 -




Chương 219:
“Sao lại không thấy?”
“Thật hay giả? Làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
"Có phải bởi vì chúng ta không đủ cố gắng, cho nên thần nữ buông bỏ chúng ta hay không?"
Các học sinh rộn ràng nhốn nháo từ trong phòng học lao ra ngoài, trên mặt từng người đều mang theo thần sắc quyết tuyệt, giống như gặp phải sự kiện thảm thiết không có cách nào vãn hồi.
Phản ứng của đám người Lâm Thành Phúc hơi chậm chạp, nhưng cũng rất nhanh đã đuổi theo bước chân của các thôn dân.
Lá chắn màu lam là bùa hộ mệnh trong lòng tất cả thôn dân ở thôn Điền gia, thiếu lá chắn màu lam kia có ý vị như thế nào, trong lòng tất cả các thôn đều rõ ràng, nếu như lá chắn màu lam kia thật sự biến mất không thấy đâu nữa, có lẽ cuộc sống an ổn của thôn Điền gia cũng đi tới điểm cuối.
[Chúc mừng người chơi, khu an toàn đạt tới 20 km vuông]
[Chúc mừng người chơi, đặt quặng sắt thành công]
[Chúc mừng người chơi, đặt gạch lò thành công]
[Chúc mừng người chơi, đặt lò luyện sắt (sơ cấp) thành công]
“Thế nào thế nào?”
"Lá chắn màu xanh kia thật sự đã biến mất sao?"
“Có phải thần nữ nổi giận hay không?”
Các thôn dân vây quanh ở vị trí cửa thôn ban đầu, lá chắn màu lam ban đầu quả thật biến mất không thấy, xa hơn một chút cũng không nhìn thấy.
Tất cả mọi người đều có chút lo lắng sốt ruộng, sợ thật sự xảy ra chuyện.
Khấu Nguyên Minh và mấy người La Trung nhìn nhau, cả người Khấu Nguyên Minh khẩn trương không chịu nổi, cẩn thận nói: "Chẳng lẽ là bởi vì chúng ta?"
"Chuyện này không có khả năng.” La Trung lập tức lắc đầu," Chúng ta cũng không làm gì cả, sẽ không phải bởi vì chúng ta."
"Nhưng lúc trước hình như ta đã đắc tội với thần sứ đại nhân," Khấu Nguyên Minh càng thêm khẩn trương, thậm chí lòng bàn tay nắm chặt còn toát mồ hôi, "Là lỗi của ta, nếu quả thật là lỗi của ta, nếu như vậy...... Ta thật sự là chết vạn lần cũng khó có thể thoát tội của mình.”
Khấu Nguyên Minh càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể là lỗi của hắn, gấp gáp xoay vòng tại chỗ.
Ngay tại lúc hắn hạ quyết tâm, muốn đi thỉnh tội, đột nhiên lại có một con ngựa từ xa cưỡi tới.
"Bạch tiểu đại phu!"
"Hu…" Bạch Phục Linh nắm lấy dây cương, từ trên ngựa nhảy xuống, ngay lúc mọi người khẩn trương nhìn chăm chú hắn thì lại đột nhiên nở nụ cười nói: "Không có việc gì, lá chắn màu lam kia sẽ không hoàn toàn biến mất, tựa như chúng ta đã thấy trước đó, nó chỉ mở rộng ra ngoài, chỉ là phạm vi mở rộng ra ngoài lần này lớn hơn trước đó một chút.”
Bạch Phục Linh cũng là một trong những người đầu tiên phát hiện ra không thấy lá chắn màu xanh đâu, chỉ là hắn không giống như các thôn dân, cho rằng lá chắn màu xanh biến mất, mà là nghĩ tới tình huống mấy lần trước kia lá chắn mở rộng ra bên ngoài, vội vàng cưỡi ngựa đi xem.
Quả nhiên, sau khi cưỡi ngựa một lúc, hắn liền nhìn thấy được lá chắn màu xanh quen thuộc.
Vốn hắn còn muốn nhìn kỹ thử, nhưng nghĩ đến các thôn dân còn đang lo lắng, lúc này mới lập tức quay đầu lại, cưỡi ngựa chạy như bay trở về báo cáo tin tức.
Bạch Phục Linh mang về tin tức này, cũng khiến cho các thôn dân đều thở phào nhẹ nhõm, thậm chí có một số thôn dân trực tiếp chân mềm nhũn ngồi dưới đất.
Sau khi Khấu Nguyên Minh nghe được tin tức này, cũng ngồi xổm xuống, không ngồi hẳn xuống là vì hắn còn muốn thể diện, về phần tại sao lại ngồi xổm, thật sự là sau khi trải qua những thăng trầm trước đó, hắn đã không có cách nào để đứng vững.
Thời gian mấy tháng qua, khu an toàn của thôn Điền gia tiếu phí rất nhiều thời gian mới từng chút tăng lên tới 10 km vuông, các thôn dân cũng đã trải qua thói quen cứ cách một đoạn thời gian, lá chắn màu xanh lam sẽ mở rộng ra bên ngoài.
Nhưng lần này khu an toàn một lần liền mở rộng ra bên ngoài 10 km vuông, tương đương với thành tựu mấy tháng qua, trong nháy mắt này lại đạt được.
Tâm tình của các thôn dân sau khi phập phồng, đều là kích động cùng kiêu ngạo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận