Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1129 -




Bá tánh sống ở trên bờ tạm thời không thể dựa vào việc đánh cá để sinh tồn, cũng may quan phủ cung cấp công tác sửa đường sửa nhà, vô luận nam nữ, chỉ cần có thể lực, người nguyện ý làm đều có thể đi báo danh tham gia, nhưng sau khi làm việc triều đình chỉ biết cho lương thực, mà không cho ngân lượng thù lao.
Cuộc sống như vậy đối với bá tánh muốn kiếm tiền mà nói cũng không tốt lắm, nhưng bản thân huyện Du Thủy đã chịu đủ quấy rầy của Hồ Phỉ, cho dù tới gần hồ nước, điều kiện sinh hoạt trước kia cũng không phải quá tốt, hiện tại giúp đỡ triều đình làm việc có thể nhận được đồ ăn, hơn nữa dọn vào nhà mới, cuộc sống này cũng có thể làm cho rất nhiều bá tánh hài lòng.
Về phần Lâm Kim Tự bên kia, ngay từ đầuĐiền Đường còn muốn lấy hắn làm điểm bắt đầu, cắm vào trong động tác của thế lực Nhân Vương, sau đó suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy không cần thiết.
Hiện tại kế hoạch trong tương lai của thành Thần Linh là đi từng bước một, cũng không cần phải mang đến áp lực quá lớn cho thế lực Nhân Vương, chỉ có như vậy, thế lực Nhân Vương mới có thể phân tâm chiếu cố bá tánh thật tốt, để cho bá tánh có thể tu thân dưỡng tính, không đến mức tinh thần vẫn luôn căng thẳng.
Mà đối với bản thân Lâm Kim Tự mà nói, chuyện Hồ Phỉ, chuyện Cát Nguyên đã làm cho hắn sứt đầu mẻ trán, có thể rút ra một chút tinh lực chú ý đến huyện Du Thủy đã là rất tốt rồi, muốn đem càng nhiều lực chú ý đặt ở huyện Du Thủy này, cơ hồ là không có khả năng.
Vị trí địa lý của huyện Du Thủy không tệ, nhưng chung quy chỉ là một thị trấn nho nhỏ, nơi hắn đi, dưới tình huống không ai cố ý giữ lại, cũng không ai để ý.
Điền Đường ở trên hồ đảo một thời gian, sau khi xác nhận huyện Du Thủy không có vấn đề gì, lặng lẽ trở về thành Thần Linh, chẳng qua để Bùi Phong Bình ở lại huyện Du Thủy.
Bùi Phong Bình vốn là Lại bộ thượng thư triều đình, cực kỳ quen thuộc đối với quan viên, trong khoảng thời gian này ở thành Thần Linh, hắn cũng là một trong những tham chiếu quan trọng trong việc bổ nhiệm tuyển chọn quan viên của thành Thần Linh, đối với thành Thần Linh cần dạng quan viên gì càng hiểu rõ hơn.
Hắn ở huyện Du Thủy, có thể nói chuyện với Dương Mộc tốt hơn, phát triển huyện Du Thủy, hiểu rõ tình huống của Dương Mộc, nếu Dương Mộc đủ đảm nhiệm, cũng có thể thừa dịp trong khoảng thời gian này bồi dưỡng một chút, nếu không với tình huống của bản thân Dương Mộc, không có khả năng đảm nhiệm chức vị quan viên của thành Thần Linh.
Dù sa sự phát triển của thành Thần Linh vào hiện tại đã hoàn toàn bất đồng với các nơi trong thiên hạ, Dương Mộc là một huyện lệnh đủ tư cách, không có nghĩa là hắn có thể đảm nhiệm chức quan viên của thành Thần Linh, lấy năng lực hiện tại của hắn mà xem, chỉ riêng văn tự, hắn đã không thể đạt tới yêu cầu.
Huống chi bầu không khí quan trường trong thành Thần Linh cũng hoàn toàn bất đồng với quan trường bình thường.
Bùi Phong Bình ở lại, là cho Dương Mộc một cơ hội, đây cũng là chuyện Điền Đường và Bùi Phong Bình đã thương lượng tốt, tuy rằng hiện tại chỉnh thể thành Thần Linh lấy cuộc thi để chọn lựa quan viên, nhưng giống như bản thân Dương Mộc có năng lực có kinh nghiệm, cũng có thể xếp vào một trong những hạng mục khảo sát, chỉ cần hắn có thể thích ứng với sự phát triển của thành Thần Linh, tiếp tục giữ lại chức quan của hắn cũng không có gì là không thể.
Chuyện của huyện Du Thủy tạm thời coi như kết thúc, có Bùi Phong Bình ở đây, toàn bộ sự phát triển của huyện thành cũng sẽ nằm trong kế hoạch.
Sau khi trở lại thành Thần Linh, Điền Đường vẫn như thường ngày sẽ xử lý một ít sự vụ, chỉ là ngoài những việc đó ra, nàng đã dùng phần lớn thời gian ở trên việc học tập.
Chương trình huấn luyện thị trưởng của hệ thống đưa ra không ít, nhưng hình như bản thân hệ thống cũng rất hiểu rõ thực lực của Điền Đường, tất cả chương trình học đều ở trong phạm vi nàng có thể thừa nhận, mỗi khi nàng cảm thấy chịu không nổi, năng lực thừa nhận tâm lý của nàng đều có thể được tăng lên nhất định, sau đó tiếp tục bắt đầu vòng học tập tiếp theo.
“Cảm nhận thế nào? "Du Ninh nhìn Điền Đường đang vùi đầu đọc sách, rót một ly nước cười đi qua, đặt nước ấm trước mặt Điền Đường.
Điền Đường cầm ly nước trong lòng bàn tay, ngẩng đầu cảm động nhìn Du Ninh: "Du lão sư, lão sư thật tốt, sao lão sư biết ta lạnh?"
“Không phải ngươi học tới hư não đấy chứ? "Du Ninh giơ tay, đặt lên trán Điền Đường.
“Ta thật sự có chút lạnh.” Điền Đường bất đắc dĩ nói, không để ý đến sự trêu chọc của Du Ninh, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tuy rằng không có bông tuyết, nhưng cũng có thể cảm giác được rõ ràng đã đến mùa đông, "Thời tiết bây giờ cũng càng ngày càng lạnh, thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt lại sắp qua một năm.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận