Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 864 -




“Ta sẽ không giết ngươi nếu ngươi thành thật trả lời vấn đề của ta,” Điền Đường kiên nhẫn hỏi, “Có người bắt ngươi đi theo lưu dân tới phải không?”
Nam nhân run giọng nói chuyện: “Có… có, kỳ thật ta là thổ phỉ trên núi gần đó, một lần khi xuống núi không cẩn thận đụng vào vài người. Họ…bọn họ bắt ta đi theo những lưu dân đó cùng nhau tới nơi này, nói… nói đã có một số người đến trước nhưng chưa đi ra ngoài, bắt ta tiến vào nhìn xem tình hình bên trong như thế nào, lại… lại lặng lẽ chuồn ra để bẩm báo cho họ. Đại nhân, những lời tiểu nhân nói là thật, không dám nói dối, thật là bọn họ kêu tiểu nhân tới, nhưng tiểu nhân tuyệt đối không có ý định đi ra ngoài bẩm báo, đại nhân tha mạng a!!!”
“Bọn họ dùng cái gì để uy hiếp ngươi?” Điền Đường hỏi, nếu là thổ phỉ, những người đó nên chuẩn bị tốt cho việc thổ phỉ nói không giữ lời, trừ phi trong tay đối phương có nhược điểm của thổ phỉ này, hoặc là có đồ vật có thể uy hiếp.
Gần như ngay khi lời của Điền Đường vừa dứt lời, nam nhân liền bỗng dưng ngẩng đầu, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu.
“Nói đi,” Điền Đường đứng dậy, “Ngươi tiến vào cũng đã nhìn đến tình huống nơi này của chúng ta, nếu ngươi nói chuyện thật tốt, có lẽ có thể còn có cơ hội sống sót, thậm chí là cơ hội có cuộc sống tốt, nhưng nếu ngươi không nói thật, ta đây cũng không thể lưu ngươi.”
“Vâng,” Người nam nhân hít sâu một hơi, vội vàng nói, “Đại nhân, bọn họ nói họ là người của triều đình, nếu sau khi đi vào tiểu nhân không đem tin tức truyền ra, liền mang binh giết đám người chúng ta. Tuy tiểu nhân là thổ phỉ nhưng vẫn có vài phần nghĩa khí, đó là lý do… lý do tiểu nhân đồng ý với bọn họ, cũng tính toán lặng lẽ truyền tin tức ra ngoài, nhưng tiểu nhân chưa làm gì cả, đã bị các người bắt lại.”
Điền Đường híp mắt: “Thổ phỉ giết người?”
“Không có, chúng ta không có giết người,” Nam nhân lập tức ngẩng đầu, “Đại nhân, chúng ta chỉ cướp vàng bạc lương thực, chưa bao giờ giết người.”
“Nếu các ngươi đã từng giết người, trên đỉnh núi hẳn là sẽ có chứng cứ,” Điền Đường cúi người, “Ngươi nói ra vị trí đỉnh núi, để người của ta đi qua kiểm tra, nếu các ngươi xác thật đều chưa từng giết người, ta có thể mang toàn bộ người của các ngươi đến nơi này trải qua cuộc sống bình thường, nhưng nếu giết người, đơn giản ta sẽ trực tiếp tiêu diệt, để tránh gây họa cho bá tánh.”
Nam nhân trên mặt tràn đầy sự đấu tranh.
“Con đường của ngươi chỉ có hai lựa chọn, hoặc là nói cho ta ngọn núi của thổ phỉ, có lẽ các huynh đệ của ngươi sẽ có một con đường sống, hoặc là ta sẽ bắt ngươi lại, như vậy người của triều đình bên ngoài không có được tin tức của ngươi, sẽ trực tiếp phái người tiến hành tiêu diệt hang thổ phỉ của ngươi,” Điền Đường lẳng lặng mà nhìn hắn, “Ngươi tốt nhất nên quyết định nhanh một chút, cũng có khả năng những người bên ngoài có thể sợ ngươi truyền tin tức ra ngoài, sẽ tiên hạ thủ vi cường.”
“Ta nói! Ta nói, ta nói sẽ cho các ngươi!!!” Nam nhân lập tức nói, “Ngươi nói, nếu chúng ta chưa từng giết người, ngươi có thể cho chúng ta trải qua những ngày bình thường ở chỗ này.”
“Đương nhiên, nói lời giữ lời,” Điền Đường mỉm cười, trước mặt nam nhân làm một động tác trên tay lấy ra một củ khoai lang, ném ở trước mặt hắn, “Ngươi hãy suy nghĩ kỹ, nơi này của chúng ta sinh hoạt sẽ tốt hơn một ngàn lần một vạn lần so với các ngươi làm thổ phỉ .”
Nam nhân khiếp sợ mà nhìn củ khoai lang trên mặt đất, theo bản năng nuốt nước miếng, đồng tử trợn to, thậm chí cả lưng cũng đều thẳng lên: “Ta nói, ta sẽ nói, chỉ cần đại nhân có thể cho phép chúng ta sống ở đây, ta sẽ nói tất cả!”

“Lão Ngũ đã xuống núi mấy ngày rồi, sao đến giờ mà vẫn chưa thấy trở về?”
“Đại ca cứ yên tâm, ngươi còn không biết lão Ngũ sao, hắn khẳng định sẽ không có việc gì, hơn nữa nếu như có gặp chuyện gì đó hắn chắc chắn sẽ bình an thoát thân.”
“Ta luôn cảm thấy lần này có gì đó không đúng,” người được gọi là đại ca đứng yên quay đầu lại, “Ngươi không cảm thấy khoảng thời gian này toàn bộ phủ Lâm Xuân có gì đó không ổn sao, lão tam? Những năm trước, phủ Lâm Xuân bao gồm huyện Tân Hà, huyện Thông Gia sẽ có một số hành động, nhưng năm nay không có hành động nào, và chúng ta đã lâu không cướp thứ gì, nghĩ thế nào cũng là lạ. Lần này Lão Ngũ xuống núi, nếu tất cả đều ổn, hắn nhất định sẽ trở lại, nhưng đã lâu vậy rồi còn không thấy trở lại, ngoại trừ việc hắn đã xảy ra chuyện, ta cũng không còn nghĩ tới khả năng nào khác.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận