Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 115 -




Lúc này Bạch Phục Linh như hiểu ra điều gì đó: "Cho nên ngươi mang theo Tam Thất đi lên thị trấn, là muốn đổi một ít bạc?"
“Phải.” Điền Đường không ngần ngại mà trả lời, "Ngươi muốn lên trấn, dẫn ta theo cùng, vừa vặn ngươi có thể mang Tam Thất mà ngươi tích góp được bán đi, như vậy ngươi cũng có thể đổi lấy một chút tiền."
Hiện tại thứ duy nhất mà nàng có thể bán cũng chính là Tam Thất, tuy giá cả thứ này rẻ, nhưng nếu như bán nhiều một chút, vậy thì có thể kiếm một khoản lớn.
Bạch Phục Linh theo bản năng mở miệng nói: "Ngươi có thể bán Tam Thất cho ta, ta thay ngươi đem bán."
Thói quen làm ăn nhiều năm khiến lời nói của hắn thốt ra mà không có bất kỳ suy nghĩ nào.
Lời vừa nói ra, hắn đã ngay lập tức bịt miệng của mình lại.
Lần này hắn tới tìm Điền Đường thương lượng về chuyện Tam Thất, tất nhiên lần này cũng không giống với những lần trước đây, lúc trước là Điền Đường chủ động muốn bán Tam Thất cho hắn, nhưng lần này là cha hắn kêu hắn đến tìm Điền Đường, xem liệu họ có thể giúp đỡ được gì hay không.
Đơn giản mà nói, hắn cũng không phải vì một chút lợi nhuận mà đến.
Hắn cũng không dám!
Lúc trước không biết chuyện thôn Điền gia, số tiền này cũng có gan mà kiếm, nhưng hiện tại khi biết rõ quan hệ giữa Điền Đường và thần nữ, hắn còn thốt ra suy nghĩ kiếm giá chênh lệch, quả thật không thích hợp lắm, cũng thật thiếu suy nghĩ.
Nếu để cho cha hắn biết, nhất định hắn sẽ bị đánh hắn một trận nhừ tử.
Nghĩ đến đây, Bạch Phục Linh liền lập tức sửa lại lời mình vừa nói: "Không phải, ý của ta không phải là vậy, ý ta là vừa khéo ta cũng muốn lên trấn trên, ngươi có thể đem Tam Thất muốn bán cho ta, ta sẽ thay ngươi mang đi bán, kiếm được tiền ta sẽ đưa toàn bộ cho ngươi, ta tuyệt đối sẽ không tham của ngươi một đồng nào."
Điền Đường không để ý tới những lời nói đầy mâu thuẫn của hắn, nàng chỉ nhìn hắn: "Người phía sau ngươi cần khoảng bao nhiêu Tam Thất?"
Bạch Phục Linh có chút sửng sốt, tâm tư khẽ lay động. Nhưng rồi hắn đã thành thật nói: "Rất nhiều."
"Ta có thể đi xem với ngươi không?"
Điền Đường tiếp tục hỏi, "Tất nhiên, ta sẽ không xuất hiện, chỉ đứng sau lưng ngươi mà thôi, nếu được, việc kinh doanh Tam Thất này có thể giao lại cho ngươi."
Bạch Phục Linh theo bản năng cầm lấy một góc bàn: "Ý của ngươi là?"
Điền Đường gật đầu: "Chính là ý mà ngươi hiểu, những ngày này ngươi ở thôn Điền gia chắc hẳn là cũng đã chú ý tới, cho tới bây giờ thần nữ chưa từng là người thích ban phát miễn phí một thứ gì cả, đối với các thôn dân khác như vậy, đối với ngươi cũng giống như vậy, nếu như ngươi thật sự muốn hỗ trợ làm việc, nếu không cho ngươi lợi ích tương ứng, đó không phải là phong cách làm việc của thần nữ."
Những loại chuyện giết lừa này, Điền Đường nhất định sẽ không bao giờ làm, hiện tại nàng thiếu nhất chính là người, nhân tài vốn đã khan hiếm, huống chi còn là thế gia y dược chuyên nghiệp như Bạch gia, đây chính là người nàng muốn tìm.
“Ta... Ta... Ta…” Bạch Phục Linh bỗng dưng đứng dậy, “Ta đi hỏi cha ta đã.”
Nói xong, Bạch Phục Linh cũng không nói thêm bất cứ điều gì với Điền Đường, hắn liền xoay người chạy về nhà.
Điền Đường cũng không sốt ruột chút nào, sau khi Bạch Phục Linh rời đi, nàng bắt đầu kiểm kê số hàng tồn kho của mình.
Khoai lang vừa đủ, khoai tây vừa đủ, đậu tương thì vẫn cân đối.
Gạo trồng ít, bán cũng ít, không chênh lệch lắm nên cũng cân bằng thu chi.
Còn lại một ít cây trồng cũng không quá chênh nhau, dù sao mỗi ngày nàng đều kiểm tra tình trạng tồn kho, sẽ không để cho cây trồng nào đó tồn kho quá nhiều, nhưng cũng sẽ không để nguồn cung quá thiếu hụt.
Sợi gai và củ cải đường cũng vừa thu hoạch được vài lần, có thể tích góp thêm một chút.
Cuối cùng chính là Tam Thất.
Trong khoảng thời gian này, cứ cách ba ngày sẽ có một nhóm thu hoạch Tam Thất cố định, nhưng bởi vì không có lượng tiêu thụ nhiều, cho nên đều đã chất thành đống ở trong kho hàng của đại sảnh giao dịch, đến bây giờ tổng cộng tích góp được 2000 cân Tam Thất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận