Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 485 -




Điền Đường gật đầu, "Đúng vậy, bao nhiêu người cũng được. Trấn Thần Linh bây giờ đã có lối sống hoàn chỉnh. Người nhà các ngươi đến đây cũng sẽ tự mình thích ứng được, rất nhanh sẽ có cuộc sống như bao người nơi đây.''
Chu Chí kích động tới nỗi tay nắm thành quyền.
Hứa Liên đứng ở một bên, khom lưng hành lễ: "Thần sứ đại nhân, ta có một chuyện vẫn chưa rõ lắm. Không biết thần sứ đại nhân có thể giải đáp cho ta được không?''
Điền Đường nhìn hắn: "Cứ tự nhiên."
Hứa Liên nhíu mày: "Ta muốn biết, tại sao lại cần nhiều người biết chuyện của trấn Thần Linh đến như thế? Một nơi như thế lẽ ra phải là một chốn bồng lai tiên cảnh, càng ít người biết mới càng có lợi. Người biết đến càng nhiều thì sự nguy hiểm càng lớn sao?"
Trong lòng Hứa Liên vẫn mãi thắc mắc điều này, khoảng thời gian này hắn nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy mình nên hỏi cho biết.
Chu Chí dùng tay chọc chọc hắn, ý muốn bảo hắn đừng nói nữa.
Hứa Liên không hề chú ý đến Chu Chí, trước sau vẫn luôn nhìn thẳng vào Điền Đường.
Điền Đường cười nhẹ: "Cái vấn đề của ngươi đã có rất nhiều người từng hỏi qua rồi. Nhưng lý do của ta từ trước đến nay chỉ có một. Đó là mong muốn có ngày càng nhiều người được sống một cuộc sống ấm no. Những thứ mà thần nữ ban cho đều là vì bá tánh, mà trấn Thần Linh lại có thể cho mọi người một cuộc sống tốt đẹp. Nếu như ta không làm vậy thì sẽ luôn cảm thấy có lỗi trước ban ân của thần nữ. Chung quy lại vẫn là sự quan tâm, chăm sóc của thần nữ với bá tánh, không phải ta."
Hứa Liên cúi đầu xuống, "Ta hiểu rồi."
Điền đường nhìn dáng vẻ này của hắn thì hiểu hắn vẫn không tin lắm, nhưng cũng không giải thích gì nhiều.
"Ta bảo Lâu đại nhân và Tề Duệ Đạt đi làm giúp ta vài việc. Đến lúc đó, hai người nhân lúc ấy mà ra ngoài. Ta gọi người đưa ngươi về nhà, sau đó hai người có thể dẫn theo người nhà đến trấn Thần Linh. Đương nhiên, gia đình các ngươi có thể ở lại đây nhưng các ngươi thì không được. Nội trong vòng một ngày, các ngươi phải ra khỏi đây, nếu không ta sẽ không khách khí."
Nếu đổi lại là Điền Đường, đột nhiên có miếng bánh từ trên trời rơi xuống chắc chắn nàng sẽ không dễ dàng tin tưởng như thế. Nhưng dù là người cẩn trọng hay người nào cẩu thả sau khi nhìn thấy tình hình ở trấn Thần Linh hiện tại, chắc chắn sẽ không ngại gì mà tin tưởng nơi này.
Đối với tình trạng được như bây giờ của trấn Thần Linh thì Điền Đường vẫn có lòng tin là vậy.
Quả nhiên sau khi hai người nghe thấy bản thân có thể tự đi đón người thân của mình thì trong lòng đã trút đi được một tảng đá lớn.
Thấy hai người đồng ý, Điền Đường lập tức gọi người tới tìm Lâu Đồng Nghĩa để giải quyết việc của họ.
Sau khi Hứa Liên và Chu Chí rời đi, người trong quân doanh liền mong ngóng đến lượt mình, nói chung cũng là vì trong lòng họ quá để ý đến nên trong thời gian vài ngày đó, việc đi ''kéo người'' cũng từ từ được tiến hành cho đến khi Hứa Liên và Chu Chí về đến huyện Dương Nam.

“Làm sao vậy? Trấn Thần Linh tốt như vậy sao?”
Hứa Liên hít một hơi thật sâu, đang định nói thì Chu Chí bên cạnh đã không kiềm chế được nữa.
“Không chỉ tốt, thậm chí còn tốt hơn những gì chúng ta biết! Nơi đó quả thực chính là nơi các vị thần trong truyền thuyết sinh sống. Nếu không phải vị sứ thần đại nhân kia nhất định yêu cầu bọn ta trở về thu xếp gia đình ổn thỏa thì bọn ta cũng không quay trở lại. Ôi trời, ta chưa bao giờ thấy một nơi nào đẹp như vậy!”
Những người bên cạnh nhìn Chu Chí đang quơ chân múa tay diễn tả có chút không tin, lần lượt quay sang nhìn Hứa Liên.
Hứa Liên mỉm cười: “Những gì hắn nói là sự thật, trấn Thần Linh so với tưởng tượng của chúng ta còn đẹp hơn nhiều. Chỉ là bọn ta không thể diễn tả hết vẻ đẹp của nó. Chờ khi mọi người tận mắt nhìn thấy nó, mọi người mới biết đó là nơi đặc biệt, quả thực rất khác nơi chúng ta sống.”
“Vậy… nó khác kinh thành như thế nào?” Có người tò mò hỏi.
Hứa Liên suy nghĩ một chút, ánh mắt dần dần trở nên kiên định: “Kinh thành so ra còn kém Thần Linh trấn một chút.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận