Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 602 -




Đường chính đã lên tới 7 mét, cho dù ở khu an toàn trên bản đồ cũng có thể nhìn rõ được.
Trước đó con đường đã được sửa chữa, phạm vi của khu an toàn cũng thuận lợi kéo dài ra bên ngoài, con đường này có sửa đến phủ Lâm Xuân cũng chẳng phải lo, chỉ cần người làm đường đứng trên đường chính thì không có ai có thể làm bọn họ bị thương.
Sau khi nhìn thấy phạm vi của con đường chính, Điền Đường lại nhấp vào phần thưởng nâng cấp của trấn này, bình tĩnh đặt lò nung gốm ở vị trí đã chọn, sau đó đăng thông tin tuyển dụng lên sàn giao dịch.
Đợt tuyển dụng lần này chủ yếu chia làm hai nhóm, một nhóm là thợ nung gốm có tay nghề, nhóm còn lại là những người có học vị cao.
Cách tuyển dụng này có hai ưu điểm, một là có thể tránh cho những công nhân thực sự có hiểu biết về nung gốm không vì trình độ không đạt tiêu chuẩn mà bỏ lỡ cơ hội này, nếu như vậy thì là thật đáng tiếc cho trấn Thần Linh và cả chính họ.
Thứ hai là người thành tích cao về cơ bản họ có năng lực học tập tương đối mạnh, cho dù khi trúng tuyển không biết nung gốm sứ nhưng chỉ cần chịu khó học hỏi thì học được cách nung gốm sứ đạt chuẩn cũng không khó.
Cho dù đó là lò gốm bên này hay các nhà máy khác, điều cần sự phát triển bền vững lâu dài, sự tồn tại của những người thợ lành nghề có thể đóng một vai trò quan trọng, sự tồn tại của những người thông minh cũng rất quan trọng.
Mục đích tồn tại của trường học ở trấn Thần Linh là vì điều này.
Thi cử là cách tuyển chọn cơ bản nhất và công bằng nhất, kiến ​​thức trong sách vở và kết quả thi cử ít bị quyền lực và tiền tài chi phối nhất, quan điểm chọn nhân tài dựa trên kết quả thi cuối cùng, bản thân nàng cũng đã đổi đời nhờ phương pháp này, cũng có thể coi như là sự ủng hộ lớn nhất của cả trấn Thần Linh, nàng cũng hy vọng rằng những người bình thường ở trấn Thần Linh có thể vượt qua kỳ thi để dấn thân vào một con đường mới.
Sau khi thông báo tin tuyển dụng mới, cũng vẫn rất nhanh đã có người chú ý đến thông tin trên đó.
Mà lúc này, có người xem xong thông tin tuyển dụng lại chạy như bay về nhà.
"Nãi nãi—! Nãi nãi!!!"
“Ai ui, làm sao thế?” Lão thái thái nắm cầm vải trong tay, thò đầu nhìn ra ngoài: “Có chuyện gì?”
“Nãi nãi, có tin vui a!” Nữ hài cười ha ha chạy đến bên cạnh lão thái thái, nắm chặt tay bà: “Nãi nãi, nhanh lên, có tin vui a.”
“Ai, bông hoa này ta còn chưa có thêu xong mà.” Lão thái thái vẫn nắm chặt tấm vải, bà cháu các nàng cũng không có bao nhiêu sức lực, chỉ có thể thêu thùa kiếm tiền mà thôi, cũng may mỗi ngày thị trường giao dịch đều nhận thêu hoa, mỗi ngày các nàng thêu hoa cũng đủ để ăn uống.
“Nãi nãi,” Nữ hài ném tấm vải đã thêu được một nửa trong tay lão thái thái sang một bên, vội vàng lôi kéo lão thái thái đi ra ngoài, “Đừng lo chuyện thêu hoa nửa, thật sự là chuyện tốt, chúng ta đi thôi.”
Lão thái thái nhíu mày, ngoảnh đầu thấy tấm vải thêu hoa bị ném trên ghế ngoài cửa còn chưa có bị làm dơ, trong lòng nhẹ nhàng thở phào, vẫn đi theo nữ hài ra ngoài, chỉ là bước chân vẫn chậm rì rì như cũ, vừa đi một bên vừa lẩm bẩm: "Không gấp không gấp."
"Nãi nãi a, không phải người thích làm gốm sứ sao, trấn Thần Linh có thêm một cái xưởng gốm sứ, muốn nhận người làm gốm sứ a, lần này không chỉ nhận người có thành thích tốt như trước mà còn nhận những người có tay nghề làm gốm sứ, nãi nãi người..."
Nữ hài nói được một nửa, cánh tay đã bị túm lại, đổi lại thành tiểu nha đầu bị kéo đi ra ngoài.
Lão thái thái đã không còn nhìn ra rõ tuổi tác, nhưng tốc độ đi bộ còn nhanh hơn nữ hài trước đó, hoàn toàn có thể gọi là cước bộ dũng mãnh.
Nữ hài có chút sửng sốt, rất nhanh đã cười lên, vội vàng đi nhanh để đuổi kịp tốc độ bước chân của lão thái thái: "Nãi nãi, ta đã nói là tin vui mà, người còn không muốn đi theo ta."
"Ngươi sớm nói là chuyện gì thì ta đã đi theo ngươi rồi." Lão thái thái lẩm bẩm, bước đi càng lúc càng nhanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận